Cố Trác Đông nghe thấy vậy thì không lọt tai được, anh ta lạnh giọng nói: "Cậu ba, sao cậu lại nói chuyện với chị dâu cậu như thế? Chuyện này, mọi người rõ như ban ngày, là vị hôn thê của cậu có lỗi trước, chị dâu cậu cũng là thương con dâu của mình, lẽ nào cô ấy có lỗi sao?"
"Các người nhân lúc tôi không ở đây, bắt nạt vị hôn thê của tôi, một đống người nói năng có vẻ tự đắc, là bắt nạt sau lưng Minh Tâm nhà tôi không có người sao?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói. La Xuân Hương nghe vậy thì lạnh lùng nói: "Sao nào, lẽ nào cậu còn muốn ỷ thế hiếp người sao? Bây giờ con dâu tôi vẫn đang nằm ở bệnh viện, chắt trai của nhà họ Cố cũng mất rồi. Tôi chưa muốn mạng của Hứa Minh Tâm đã là tốt lắm rồi! Bây giờ Hứa Minh Tâm còn chưa vào nhà đâu, cậu đã thiên vị như thế rồi, đợi cô ta vào nhà rồi, thế chẳng phải người phụ nữ này
còn muốn cưỡi lên đầu tôi hả?"
"Nếu chị dám muốn mạng của cô ấy, chắc chắn tôi cũng muốn mạng của chị, cho chôn cùng cô ấy!"
"Cậu ba Cố, cậu nói cái gì!"
Cố Trác Đông tức giận.
"Chị dâu luôn mồm nói Hứa Minh Tâm đẩy Hứa An Kỳ, bằng chứng đâu?" "Người của nhà họ Hứa đều có thể làm chứng, ngay cả Hứa Văn Mạnh cũng đã giao cho tôi toàn quyền xử lý chuyện này rồi. Cậu ba, cô ta chỉ là vợ chưa cưới của cậu mà thôi, bây giờ còn chưa vào cửa đâu, danh không chính ngôn không thuận! Nếu mà muốn quản, thì cũng phải quy về là nhà họ Hứa quản. Nếu nhà họ Hứa đã giao chuyện này cho tôi giải quyết, cậu ba
đừng tự mình làm mất mặt mình nữa, để tránh cả nhà chúng ta xé rách mặt nhau vì một người ngoài, truyền ra khó coi lắm!"
"Cậu cũng bớt lấp liếm việc sai trái của mình đi, chuyện này không có khả năng bỏ qua đâu, tôi phải báo cảnh sát, giao cho cảnh sát giải quyết. Tôi muốn Hứa Minh Tâm ngồi tù suốt đời, cả đời này cũng không được ra ngoài. Tôi phải bắt cô ta ở tù chuộc tội cho cháu trai tôi!"
La Xuân Hương cường thế nói.
Cố Gia Huy nghe vậy, sắc mắt âm trầm, mắt phượng nguy hiểm nheo lại.
Trong đôi mắt kia bắt đầu khởi động sóng ngầm, ẩn chứa màu đen như mực, mãnh liệt mênh mông.
Anh vẫn tránh đi mũi nhọn, không muốn giao thủ nhiều với Cố Trác Đông, bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Nhưng mà hiện tại..
Tự tìm đường chết!
"Chuyện này, tôi có bằng chứng khác. Người phụ nữ của tôi có tội hay không, chưa đến lượt chị tới định đoạt!"
"Bằng chứng, hừ, tôi lại muốn xem xem là bằng chứng gì đấy!"
La Xuân Hương vừa dứt lời, cửa đã truyền tới tiếng hét thảm của Cố Tử Vị.
"Mẹ, cứu con! Mẹ, cứu con!"
Khương Tuấn xách Cố Tử Vị vào, Cố Tử Vị đã bị đánh đến không thành hình người rồi.
Cố Trác Đông và La Xuân Hương căng thẳng.
La Xuân Hương vội vàng tiến lên, hung hăng đẩy Khương Tuấn ra, đỡ Cố Tử Vị. Truyện Việt Nam
Anh ta bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người loang lổ vết máu, răng cửa cũng mất rồi, nói chuyện còn hơi lọt gió nữa.
La Xuân Hương run run xoa mặt của con trai, cô ta tức giận nói: "Cậu ba Cố, cậu lại dám đánh con trai tôi thành thế này, hôm nay tôi và cậu không xong đâu!"
Ngay khi La Xuân Hương vọt lên, định tìm Cố Gia Huy liều mạng, không ngờ Khương Tuấn ở phía sau mở ra một đoạn ghi âm.
"Tôi... tôi thừa nhận, tôi muốn cưỡng gian Hứa Minh Tâm, nhưng không ngờ ông nội lại tới, tôi buộc phải bỏ chạy từ ban công. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nhận hết! Tôi nhận!"
La Xuân Hương nghe được lời này, cơ thể cứng ngắc, quay đầu nhìn Cố Tử Vị.
Cố Tử Vị khóc lóc nói: "Mẹ, bọn họ vu oan giá họa, ép con nói, đấy không phải là lời thật lòng của con, con bị ép nên đành phải nói vậy!"
"Cố Gia Huy, cậu quá đáng quá rồi đấy!"
Cố Trác Đông cũng ẩn ẩn tức giận.