Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta cố tình dấu giếm thân phận của mình, sợ anh là một chàng trai nghèo, sẽ thấy áp lực, không chịu ở bên cô ta.

Cô ta là một người tâm cao khí ngạo như thế, nhưng vì anh cô ta lại cam tâm trốn gia tộc của mình, cải trang làm người giống anh, đi cùng anh đến quán ăn nhỏ, mua quần áo rẻ tiền, thậm chí còn muốn học nấu cơm, chính là để cho anh nếm thử tay về nấu nướng của mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ chịu ấm ức như thế này, nhưng năm đó lại vui vẻ chịu đựng.

Cô ta tưởng rằng cô ta có thể chờ được đến lúc anh thành công, không ngờ anh lại biến mất, không chút tung tích, cô ta đã lùng sục khắp cái Manleton này, hận không thể đào ba tấc đất, cũng không tìm thấy bóng dáng của anh.

Thậm chí cô ta còn nghi ngờ là mình đã nằm mơ, một giấc mơ giả dối hư ảo.

Không ngờ năm năm sau, anh đã quay lại.

Phụ nữ... có thể có mấy cái năm năm có thể bỏ phí đây, nhưng cô ta lại nhất quyết chờ năm năm rồi!

"Nếu hôm nay cô tới để bàn hợp tác với tôi, tôi hoanh nghênh, nếu không phải, thì mời cô về. Tôi còn có việc, không lãng phí thời gian vào người không liên quan."

"Cái gì gọi là người không liên quan chứ? Khi anh hai mươi tuổi, tôi đã quen anh, chúng ta ở bên nhau cũng bốn năm, bây giờ anh bảo tôi chỉ là một người không liên quan ư?"

"Tôi không quan tâm bây giờ anh tên là Cố Gia Huy, hay là Bonnie, tôi chỉ biết anh là người mà tôi cần tìm."

"Tôi có thể không so đo hiềm khích trước kia, không truy cứu vì sao anh bỏ tôi mà tôi, cũng không quan tâm khoản nợ phong lưu bên ngoài của anh. Chúng ta đều không còn nhỏ nữa, mau chóng thành hôn, tôi bảo đảm gia tộc sẽ ngồi vững ở vị trí thứ hai Manleton."

"Bonnie, kết hôn với tôi, anh nợ tôi một hôn lễ, anh từng nói anh muốn cưới tôi!"

Lucia kích động nói.

Bọn họ cùng tuổi, chỉ kém mấy tháng thôi, năm nay cô ta cũng đã hai mươi chín tuổi rồi.

Cô ta cam tâm tình nguyện lãng phí năm năm, đi tìm một người không biết tung tích, mấy năm nay chưa từng thay lòng, cô ta cũng không cho phép Cố Gia Huy thay lòng.

"Vậy tôi hỏi cô, tại sao cô muốn giết hại anh hai?"

"Anh hai anh? Vô duyên vô cớ, tại sao tôi phải giết hại anh hai anh? Anh ấy và anh mất tích cùng lúc, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ."

"Cô bớt ở đây giả bộ hồ đồ đi, Cố Trường Quân, cũng chính là Meilen. Năm năm trước, du thuyền đó nổ, là cô ra tay đúng không?"

"Cái gì!" Lucia nghe thấy vậy thì vô cùng khiếp sợ.

Cô ta ngẩn người nhìn anh, mãi một lúc vẫn chưa hồi thần.

"Lẽ nào... anh và Meilen đều ở trên chiếc duy thuyền đó hả? Tôi nhận được thông báo của gia tộc, trên duy thuyền đó có một hacker, đã phá tường lửa của gia tộc, đánh cắp thông tin quan trọng, định bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi hoàn toàn không biết các anh có mặt trên du thuyền, nếu tôi biết chắc chắn tôi sẽ không ra tay."

"Du thuyền nổ là một tai nạn, tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, tôi cần người sống, điều tra ra chủ nhân thật sự của hacker kia. Tội gì tôi phải ngốc như vậy, muốn giết diệt khẩu!"

"Vậy trong này, nhất định là có hiểu lầm! Người của tôi hoàn toàn không ra tay, nhưng thân tàu rỉ xăng, bất đắc dĩ tôi phải rời đi, nhiệm vụ này đã thất bại, tôi cũng không thể báo cáo kết quả với gia tộc, tôi còn bị giáo huấn một phen nữa."

"Lúc đó tôi đã rất đau lòng và buồn bã, tôi muốn đi tìm anh, nhưng người đi nhà trống, anh lại mất tích, anh có biết khoảng thời gian đó tôi khổ sở thế nào không?"

Lucia khóc như mưa, bàn tay nhỏ túm chặt lấy ống tay áo của anh.

"Không ngờ, anh lại vì cái này, hiểu lầm tôi năm năm! Nếu tôi mà muốn làm gì anh hai anh thật, thì chắc chắn tôi cũng biết anh đang ở trên thuyền. Vậy thì tội gì tôi phải không oán không hối chờ anh năm năm, tôi đã từ bỏ anh từ lâu rồi và đi tìm người khác."

"Bonnie, anh đã hiểu lầm tôi rồ."

Cô ta khóc, khóc chật vật.

Cố Gia Huy hung hăng híp mắt lại, lời này có lực đả kích rất lớn với anh.

Không liên quan tới Caitlin?

Vậy rối cuộc là người nào muốn giết hại anh hai anh.

"Không phải cô, còn có ai?"

Mặc dù Cố Trác Đông có ra tay, nhưng còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy.

Du thuyền chưa ra khỏi eo biển của Manleton, anh ta không dám gây sự.

"Là hacker kia... có khi là người mua đứng đằng sau, để cắt đứt sự điều tra của tôi, mới nghĩ đến cách này. Chắc hẳn trên du thuyền có người khả nghi, anh có phát hiện ra không?"

Đúng là trên du thuyền có một số người thần bí, là một tổ chức, và cũng nói tiếng lóng.

Anh nhíu chặt chân mày, anh vốn tưởng anh biết hung thủ sát hại anh hai, có hy vọng báo thù, nhưng giờ.... lại không phải là Caitlin, thế rốt cuộc là ai.

"Chuyện này tôi cũng sẽ giúp anh điều tra, nỗi ấm ức này tôi không thể nhận chịu một cách vô ích được, thế mà làm anh hiểu lầm tôi lâu như vậy. Có tôi điều tra, chắc việc sẽ dễ làm hơn một chút, thế lực của Caitlin anh biết mà, sẽ có kết quả nhanh thôi."

"Tôi tự điều tra, không cần phiền cô."

"Đã nói nhiều như vậy rồi, anh vẫn không tin tôi?"

"Tôi chỉ tin vào chính bản thân tôi, tôi và cô đã là quá khứ rồi, sau này bớt qua lại, tôi không muốn làm vị hôn thê của tôi hiểu lầm cái gì?"

"Vị hôn thê, anh đang nói người phụ nữ đó hả? Bonnie, tôi vẫn luôn nghĩ anh thông minh lý trí, sẽ tìm một người ngang sức ngang tài, nhưng không ngờ anh lại tìm một gánh nặng. Tôi biết hiện giờ anh không tin, tôi sẽ lấy ra bằng chứng, chứng minh sự trong sạch của tôi."

"Tôi sẽ còn đến tìm anh, cái hiệp ước này coi như là quà của tôi, hy vọng anh ở Manleton thắng ngay trong trận đầu. Đừng từ chối tôi, tôi không cho phép từ chối đâu, bất kể là hiệp ước này, hay là con người tôi!"

"Bonnie, chúng ta quen nhau đến nay đã được chín năm, tiếng trung của tôi còn là anh dạy cho tôi. Cho nên, chuyện này tôi sẽ không từ bỏ đâu, là của tôi thì không ai đoạt đi được, tôi tin rằng anh sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác, tôi đi đây, tôi sẽ còn quay lại tìm anh."

Lucia lau nước mắt, nét mặt trở nên cứng rắn, sau đó quay người đi ra ngoài.

Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày.

Nếu thật sự không phải là Lucia làm, vậy thì anh cũng không thể chĩa mũi nhọn vào cô ta.

Anh cũng sẽ không phản bội Hứa Minh Tâm, anh chỉ có thể nói rằng bọn họ có duyên nhưng không có phận.

Lucia đi ra khỏi công ty chi nhánh, cô ta đeo kính râm lên rồi lên xe.

"Cô ba, bây giờ cô muốn đi đâu?"

"Đi tìm anh cả, anh ấy đang ở đâu?" Cô ta lạnh lùng nói, giọng điệu mang theo sự sắc bén.

Tia sáng mà mắt kính chiếu ra làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

Tài xế lập tức cung kính nói.

"Cậu cả đang ở tòa thành, tôi đưa cô đi ngay đây."

Lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đi vào tòa thành, rồi dừng ở trước một tòa nhà đồ sộ, kiến trúc Gothic, nóc nhà cao vút, tường màu đỏ, hiện ra sự thần bí mà lại cổ xưa.

Cô ta bước nhanh đi vào, có người cung kính mở cánh cửa dày và nặng ra.

Cô ta đi thẳng lên thư phòng tầng ba.

Bên trong có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngũ quan rất tĩnh mịch, thoạt nhìn nho nhã lịch sự, thành thục chín chắn.

Anh ta đang nghe điện thoại, nhìn thấy Lucia lỗ mãng đi vào, anh ta nói: "Chỗ tôi đang có việc, lát nữa cậu báo cáo cho tôi nhé." Nói xong, anh ta cúp máy, rồi đứng lên nói: "Tiểu công chúa của anh sao vậy, thở hổn hển thế, ai bắt nạt em rồi vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK