Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tất nhiên là anh biết Hứa Minh Tâm cần mình. 

Từ khoảnh khắc cô gặp nguy hiểm, cô đã cần mình rồi. 

Nhưng mà... anh ở đâu? 

Nếu anh đi cùng cô, thì sẽ không cho Trình Hoa có cơ hội. 

Là lỗi của anh, trách người khác thì có ích gì. 

"Nếu như Hứa Minh Tâm xảy ra bất trắc, tôi nhất định phải bắt tất cả mọi người nhà họ Trình 

chôn theo cô ấy." 

"Cậu điên rồi! Cậu làm to chuyện như thế, dùng thủ đoạn cực đoan phế đi nhà họ Trình, chắc chắn sẽ hao tổn nhiều nguyên khí của tập đoàn J.C! Cậu trở nên mất lý trí như này từ khi nào vậy? Cậu đã quên cậu nỗ lực nhiều năm như này là vì cái gì rồi sao? Bây giờ cậu muốn việc sắp thành lại hỏng hả?" 

Lệ Nghiêm nhíu chặt chân mày, anh ta biết Cô Gia Huy ẩn nhẫn bốn năm đã trả giá đắt như thế nào. 

Bây giờ cuối cùng đã công thành danh toại, vốn đã đủ để trả thù. 

Nhưng... giờ phút này anh lại muốn nhà họ Trình trả giá đắt, thể lực của nhà họ Trình cũng không thể khinh thường, nếu như nhổ tận gốc trong thời gian ngắn, thì tổn thất đối với J.C cũng không nhỏ. 

Như vậy thì sẽ cho Cố Trác Đông có cơ hội lợi dụng, dựa theo tính cách của Cố Trác Đông, chắc chắn là bàng quan, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi. 

"Tôi từng nói, tôi đã không còn là Cố Gia Huy của trước đây, tôi sống không chỉ vì báo thù, hiện tại tôi muốn sống cho chính mình. Đây chính là chuyện mà tôi muốn làm khi còn tồn tại, người nào đã đả thương cô ấy, thì ngang với muốn mạng của tôi. Người muốn mạng của tôi, đều đáng chết!" 

Cố Gia Huy u ám nói ra một câu cuối cùng, không chứa một tia tình cảm nào. 

Anh thờ ơ xoay người, bước nhanh về phía phòng chăm sóc đặc biệt, đầu cũng không quay lại. 

Cố Yên bắt lấy cảnh tay của Lệ Nghiêm, cô ấy nói: "Lệ Nghiêm, anh nhất định phải khuyên anh ba, anh ấy chắc chắn là điên rồi!" 

"Anh không khuyên được, em cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu như Hứa Minh Tâm thật sự xảy ra bất trắc, e là cậu ta không chỉ điên đâu!" 

Lệ Nghiêm nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, sâu kín nói. 

Anh ta chưa từng thấy Cố Gia Huy như thế, khi cố Trường Quân qua đời, anh còn có thể gắng giữ tỉnh táo, suy nghĩ đối sách. Nhưng hiện tại... anh chính là kẻ điên! 

Cố Gia Huy đã thay quần áo vô khuẩn, đi vào phòng theo dõi tích cực. 

Hứa Minh Tâm đã thay quần áo bệnh nhân hoa văn sọc xanh trắng, cô còn đeo cái chụp dưỡng khí nữa. Máy theo dõi điện tâm đồ ở bên cạnh dao động ô hòa, phát ra tiếng tích tắc. 

Cố Gia Huy ngồi giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay của cô, tay cô rất lạnh rất lạnh. 

Cô rất sợ lạnh, cho nên vào mỗi tối khi đi ngủ với anh, cô đều rất tích cực chủ động chui vào trong ngực anh, muốn sưởi ấm. 

Nhưng bây giờ, Hứa Minh Tâm nằm yên lặng trên giường, cô vẫn không nhúc nhích, cũng không sẽ sát lại mình rồi làm nũng như một con mèo nhỏ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK