Có người ngoài của đây, Bạch Thắng khó mà mở miệng.
Cố Yên cũng được tính là nửa đương sự, cô ấy lập tức hiểu ngay Bạch Thắng đang giận cái
Cô ấy tiến lên nói: "Vậy thì e là chú phải phạt cả cháu rồi."
"Cô Cố nói vậy là ý gì?"
"Bởi vì lúc đó cháu cũng có mặt ở hiện trường, là cháu đã giấu đi mọi bằng chứng, cho nên Lệ Nghiêm không hề biết chuyện. Cái này là sau đó cháu nói cho anh ấy biết, cho nên cháu cũng có lỗi. Nếu chủ nhất định phải phạt, thì cháu cũng khó mà thoát tội, cháu cam nguyện chịu phạt."
"Yên Yên, em không phải là người nhà họ Bạch, không đáng phải như thế!" Lệ Nghiêm căng thẳng nói.
Cổ Yên nghe vậy, cô ấy cười nhạt, trên gương mặt tái nhợt kia, nụ cười thực yếu ớt, làm cho người ta thấy mà đau lòng.
"Đúng vậy... tôi không phải là người nhà họ Bạch, vĩnh viễn không phải. Nhưng chuyện này là vì tôi mà ra, tôi cũng không phải là người tham sống sợ chết, lỗi của mình thì mình tự chịu, không cần anh gánh vác một mình."
Cố Yên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lệ Nghiêm, vẻ quyết tuyệt trong đôi mắt làm anh ta cảm thấy rất xa lạ.
Cố Yên chưa bao giờ nhìn mình như thế.
Dịu dàng của ngày xưa, không còn tồn tại.
Cô ấy biết là lỗi của mình, cũng biết rõ là không thể vãn hồi, anh ta chỉ muốn bù đắp lại sai lầm của mình.
Hận không thể gia tăng hình phạt trên người, mới có thể khiến lòng mình thống khoái hơn một chút.
Bạch Thắng nghe thấy lời này, ông ta hơi bối rối rồi, ông ta không biết phải xuống tay như thế nào.
Đúng lúc này, Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm cũng vội vàng đi vào.
"Chú, bọn họ đều không sai, là Thư Hân hồ đồ, là cháu mượn rượu quyến rũ anh trai. Cho nên... phải là phạt cháu mới đúng, xin chú bỏ qua cho Lệ Nghiêm và Cố Yên!"
"Cháu... sao cháu có thể làm ra cái chuyện vô liêm sỉ như vậy? Thằng bé là anh trai của cháu đấy!"
"Là anh trai cháu thì sao, cháu thích anh ấy, cháu lớn như thế này rồi cháu vẫn chỉ thích. người này! Cháu không sai!"
"Cháu..."
Bạch Thẳng định ra tay với Bạch Thư Hân, nhưng lại bị bà Bạch ngăn lại.
"Tôi thấy ông điên rồi, Thư Hân là một cô gái, lại không phải là nữ binh, ông dựa vào cái gì mà phạt con bé!"
"Được, các cháu trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, chứ không dạy được nữa. Cái cục diện hỗn loạn này, các cháu tự xử lý đi, chứ không lo nữa!"
Bạch Thức tức giận rời đi.
Bà Bạch cũng thở dài, rồi nói: "Mấy người trẻ các cháu ngồi xuống rồi nói chuyện đành hoàng đi, sự việc luôn có cách giải quyết, cô không làm phiền nữa."
Bọn họ đi đến phòng khác, Cố Yên đứng lên đầu tiên: "Tôi ở đây không thích hợp, đây là chuyện nhà hai người. Chuyện của tôi và bác sĩ Lệ đã giải quyết xong rồi. Hai người từ từ nói chuyện, chúng tôi đi trước đây."
Cố Yên đứng lên, Cố Gia Huy nắm tay Hứa Minh Tâm định đứng lên theo.
Dù sao thì bọn họ cần phải nói chuyện riêng, Hứa Minh Tâm ở đây cũng không hợp.
Lệ Nghiêm thấy cô ấy muốn đi, anh ta nói: "Chuyện của chúng ta chưa kết thúc, anh vẫn sẽ tìm em."
"Bác sĩ Lệ, lúc tôi dính lấy anh, thì anh không biết trân trọng. Bây giờ, anh muốn tìm tôi rồi nói cái gì?"
Cố Yên quay người lại, châm chọc nói.
Cô ấy nhìn hai người, rồi nói: "Bạch Thư Hân, tôi thua rồi, dùng hết thủ đoạn rồi vẫn thua. Tôi không phải là người không thua được, cho nên hôm nay cô thắng rồi. Sau này tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa, quản tốt người đàn ông của cô, đừng ép tôi làm ra chuyện quả đáng."
Cô ấy lại quay người rồi rời đi một lần nữa, Lệ Nghiêm tiến lên nắm chặt tay của cô ấy.
Nhưng Cố Yên phản ứng nhanh, cô ấy nhanh chóng hất ra, quay người lại chính là một cái tát.
Trên mặt Lệ Nghiêm vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, nhưng lại mang theo quyết tuyệt và hận ý.