Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng tên phế vật kia?" A Thành hơi kích động hét lên, anh ta hất tay cô ấy ra, hai bàn tay thả ở sau lưng, sợ mình không khống chế được cảm xúc, sẽ làm cô ấy bị thương.

Anh ta đang kiềm chế, học kìm nén cảm xúc của mình, cho dù tức giận, cũng không được làm người khác bị thương, nhất là cô ấy!

"Anh có chỗ tốt của anh, Ôn Thành có chỗ tốt của Ôn Thành, là tôi có lòng tiêng muốn anh ấy quay về...

"Cô thích anh ta..."

Bốn chữ ngắn ngủi, như nghẹn nơi cổ họng, lúc bật ra cực kỳ khó chịu.

Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy hơi cụp mắt, không phản bác.

Đúng là thích nhỉ, cho nên mới quan tâm như vậy.

Rõ ràng tính cách của anh ta khác hẳn so với Lệ Nghiêm, cũng không có hoàn hảo như thế, nhưng cô ấy vẫn yêu anh ta mất rồi.

Cô ấy vẫn luôn không chịu đối mặt, kìm nén bản thân, nhưng nhìn thấy anh ta quay lại, cô ấy mới biết rốt cuộc trái tim mình nghĩ như thế nào.

Cô ấy thích Ôn Thành, cô ấy vẫn đang chờ anh ta quay lại.

"Cô đừng quyết định thích tên phế vật đó nhanh như thế có được không? Tôi sẽ cố gắng cải chính, cô cũng cho tôi một cơ hội, nói không chừng tôi còn ưu tú hơn tên phế vật kia."

"Chuyện tình cảm không nói hay được..."

"Cô cho tôi một tháng... không, hai tháng đi, nếu trong hai tháng cô yêu tôi, tôi sẽ ở lại. Nếu cô không yêu tôi, tôi sẽ ra đi mãi mãi. Cho dù lần sau tôi có thể có quyền chủ động khống chế cơ thể, tôi cũng sẽ không đi ra, tôi sẽ để anh ta tự tỉnh lại."

"Tại sao anh phải khổ như vậy?"

"Tôi muốn đánh cược một lần, dùng một đời của tôi, đánh cược với cô trong hai tháng này. Hai tháng này, cô là của tôi, chúng ta là bạn trai bạn gái. Nếu như đến cả người phụ nữ mà tôi yêu nhất tôi cũng không giành được, thì sao tôi thắng được Ôn Thành, thay thế cuộc sống của anh ta chứ?"

"Anh muốn so bì với anh ấy đến vậy sao?"

"Tôi nhớ... vấn đề này tôi dã từng hỏi cô, tôi chỉ thích so bì với anh ta. Cô là người đã cho tôi động lực, làm cho tôi muốn sống lâu hơn nữa, cho nên cô là điều mà tôi không thể từ bỏ!"

Anh ta vươn tay ra nắm lấy vai cô ấy, giữ thật chặt, nắm làm cô ấy hơi đau.

Cô ấy cố chịu, rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Hai tháng, cô có dám cược với tôi không."

"Vậy hai tháng này anh phải giống như người bình thường, không được mất bình tĩnh, nếu không cuộc đánh cược sẽ kết thúc trước thời hạn."

 "Được, kết thúc trước thời hạn, tôi sẽ để cho Ôn Thành quay lại, sau này cô cũng sẽ không nhìn thấy tôi nữa."

"Tôi..."

Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, trong lòng cô ấy hơi không thoải mái.

Cô ấy không có nói sau này không gặp được A Thành nữa, anh ta cũng rất đáng thương, chỉ có điều anh ta quá nghiêm túc, anh ta nghĩ rằng mình và Ôn Thành chỉ có thể chọn một trong hai, một người tiếp tục tồn tại.

Cô ấy mong Ôn Thành quay về, cô ấy cũng không muốn A Thành hoàn toàn biến mất.

Về tình cảm, với Ôn Thành đó là tình yêu, còn với A Thành đó là sự đồng cảm...

Tuy rất không công bằng, nhưng cô ấy không thể một trái tim đi yêu hai người, hai linh hồn thì cũng không được.

"Bạch Thư Hân, cô sợ rồi à? Cô sợ cô yêu tôi?"

A Thành nhẹ nhàng nói, đây rõ ràng là phép khích tướng.

"Ấu trĩ, tôi đồng ý với anh, mặc dù tôi biết tôi sẽ không yêu anh, nhưng tôi cũng không muốn anh biến mất hoàn toàn. Nếu anh đã tồn tại rồi, thì chắc chắn là có lý của anh. Tôi chỉ mong... anh đừng làm hại bất kỳ ai bên cạnh Ôn Thành. Anh dùng cơ thể và thân phận xã hội của anh ấy, thì nên bảo vệ cho cẩn thận."

"Đạo lý tồn tại của tôi, tôi nghĩ là vì cô."

Thành cũng điêu tàn, bại cũng điêu tàn, đại khái chính là như thế.

Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, trái tim hung hăng run lên.

Cô há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng lại... không biết phải nói như thế nào.

Cuối cùng, cô ấy lựa chọn im lặng.

A Thành cũng không có tiếp tục nói về chủ đề này nữa, bắt đầu từ bây giờ bọn họ sẽ giả vờ là bạn trai bạn gái, cô ấy cho anh ta thời gian hai tháng.

"Tối nay tôi chưa ăn cơm, tôi đói rồi, chúng ta đi hẹn hò."

"Tôi không muốn ra ngoài ăn, tôi hết tiền rồi. Anh không thấy Minh Tâm vốn định tìm tôi làm lẩu ăn à? Vốn dĩ tôi có thể ăn một bàn thịt, nhưng bây giờ thì hết rồi."

Mấy hôm trước cô ấy vừa đi gửi tiền tiết kiệm theo định kỳ rồi, cô ấy chỉ để lại một ít tiền làm sinh hoạt phí thôi.

Nhưng không ngờ một ngày trước đồng nghiệp kết hôn, theo đó cô ấy phải bỏ ra một phần tiền, nên giờ cô ấy phải ăn tiêu thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Vốn tưởng là hôm nay Hứa Minh Tâm sang đây, hai người còn có thể ăn thịt bò, ăn cánh gà, kết quả... tất cả đều không còn nữa.

"Thế tôi nấu cơm cho cô ăn."

"Anh biết nấu cơm à?"

"Tôi sẽ học, tôi sẽ không kém hơn tên phế vật kia."

"Anh ấy không phải là người vô dụng..."

"Bạch Thư Hân, sau này ở trước mặt tôi, cô không được phép nhắc đến tên phế vật kia. Hiện tại chúng ta là bạn trai bạn gái, cô nhắc đến người đàn ông khác là sao hả?"

"Rõ ràng là anh đề cập đến trước mà..." Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nói.

"Tôi nhắc thì được, nhưng cô thì không được." Anh ta nghiêm túc nói, thế mà dáng vẻ anh ta giận dỗi.... còn hơi đáng yêu nha.

Cô ấy mỉm cười bất lực, sau đó không nói thêm gì nữa.

Nếu mà muốn nấu cơm, thì cô ấy sẽ dọn dẹp phòng bếp một chút, và đi đổ rác.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Minh Tâm ở ngoài cửa.

Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, đến cuối cùng cô cũng hơi buồn ngủ, thế là cứ nghiêng đầu cố chống đỡ.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, người cô ngả ra sau, ngã nhào xuống sàn.

"Ay ya..."

Cái gáy cô đập xuống đất, cô kêu đau, sau đó thì chống sàn đứng lên.

"Sao cậu vẫn còn ở đây? Chẳng phải tớ bảo cậu về rồi sao?"

"Sao tớ dám về chứ, nếu cậu mà xảy ra chuyện gì, tớ còn có thể tìm người tới cứu cậu. Nhân cách thứ hai kia sao rồi? Anh ta có bắt nạt cậu không?"

Cô tỉ mỉ nhìn Bạch Thư Hân một lượt từ trên xuống dưới, không có bất kỳ vết thương nào, điều này không khỏi làm cho cô thở phào một hơi.

Đúng lúc này, A Thành đi ra khỏi phòng bếp, trong tay cầm một con dao.

Hành động này dọa Hứa Minh Tâm sợ chết khiếp, phản ứng đầu tiên của cô chính là bảo vệ Bạch Thư Hân ở sau lưng, rồi chỉ vào mũi A Thành và nói: "Anh... anh làm cái gì vậy? Anh định giết người diệt khẩu à? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà hành động linh tinh, anh làm thế này là phạm pháp đấy."

"A Thành, anh bỏ dao xuống đi, anh dọa Minh Tâm sợ rôi!"

A Thành bĩu môi, sau đó anh ta khinh thường nhìn Hứa Minh Tâm một cái, rồi quay về phòng bếp bỏ dao xuống.

Hứa Minh Tâm không ngờ nhân cách khiếm khuyết này nghe lời cô ấy như vậy, cô không khỏi có hơi ngạc nhiên: "Cậu.... sao cậu làm được vậy?"

"Tớ đàm phán với anh ta một chút, bây giờ anh ta sẽ không làm hại cậu đâu." A Thành từ phòng bếp đi ra, sau đó trực tiếp bá đạo kéo Bạch Thư Hân vào trong lòng anh ta, bàn tay to ôm eo cô ấy, rồi nói: "Hiện tại, cô ấy là bạn gái tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy, sẽ điều khiển cảm xúc của mình, tôi cũng sẽ không làm hại người bên cạnh. Cho nên cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì

cô đâu."

"Anh... anh hỏng não rồi à.... anh vẫn là nhân cách tán bạo kia chứ?"

"Minh Tâm, anh ấy tên là A Thành."

"A Thành?"

"Ừ, sau này cậu cũng gọi anh ấy như vậy đi, anh ấy không giống với Ôn Thành. Bọn tớ định nấu cơm, cậu có muốn ăn cùng không?"

"Nấu cơm? Ăn ... ăn lẩu không?"

Cô yếu ớt nói.

Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta có thể trăm trận trăm thắng.

Cô lại muốn quan sát nhân cách này thật cẩn thận, xem xem liệu anh ta có làm hại người không. Làm gì có ai nói hai ba câu là có thể dạy dỗ tốt chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK