Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản ngẩng mặt lên nhìn Hứa Minh Tâm, ánh mắt cô rất là mềm mại ngây thơ, cũng rất đáng thương, giống như con thú nhỏ trong rừng đang nhìn mình với ánh mắt đáng thương vậy. 

Ánh mắt của cô có ma lực đặc biệt, khiến người ta khó mà kháng cự lại thỉnh cầu của cô. 

Đau đầu thật đấy! 

[Xin lỗi, tôi... quen ngủ một mình rồi.] 

Cô ấy tiến lên, nắm lấy tay của Hứa Minh Tâm rồi viết. 

Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy hơi ngại. Mỗi người đều có sở thích riêng của mình. 

"Ngại quá, tôi ngủ một mình cũng được. Giờ cũng không còn sớm nữa, cô cũng đi ngủ sớm đi, như thế mới mau lớn." 

Cô mỉm cười, sau đó liền quay người rời đi. 

Nhưng không ngờ, mình vừa quay người, Giản bất ngờ nắm lấy tay cô. 

[Cô sợ lắm đúng không? 

"Không, tôi đùa thôi!" 

Hứa Minh Tâm cố ý nói thế, cô không muốn khiến Giản khó xử. 

Nhưng mà sao cô ấy lại không nhận ra cơ chứ. 

Cô ấy do dự một lát, cụp mắt suy nghĩ, cuối cùng cắn răng. 

[ở lại đi, tôi quen ngủ một mình là vì chưa bao giờ có ai ngủ cùng tôi, chắc là tôi có thể.] 

"Nhưng mà..." 

Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, Giản đã kéo cô đi tới giường lớn. 

Có nữ giúp việc đi tới, bế giản lên giường. 

Sau đó, Hứa Minh Tâm cũng nhanh chóng lên giường, có ôm chặt Giản theo bản năng. 

Cô tưởng chắc chắc là Giản sẽ mềm mềm, nhưng trên thực tế thì toàn là xương. 

Nhưng mà có cái để ôm là tốt rồi! 

Tay cô đặt lên ngực Giản, Giản sợ đến nỗi không dám thở mạnh, vội vàng nhắm mắt lại. 

Hứa Minh Tâm còn đang líu ríu nói gì đó, nhưng Giản lại không có trả lời. 

"Ngủ nhanh vậy hả? Vừa mới tắt đèn mà, chất lượng giấc ngủ này cũng tốt quá rồi đấy?" 

"Được rồi, tôi cũng đi ngủ đây, ngủ ngon!" 

Nói xong, cô còn vỗ hai cái lên ngực Giản. 

Im lặng một lúc lâu trong bóng đêm, Giản nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, mới dám mở mắt ra. 

Cô ấy cảm thấy có hơi kỳ lạ, cảm giác trước nay chưa từng có. 

Đây là lần đầu tiên cô ấy chung giường chung gối với một người, hơn nữa còn là một cô gái! 

Cô ngủ bên cạnh, ôm chặt mình, hơn nữa sau khi ngủ say Hứa Minh Tâm càng không quy củ, cả người đều dán lại, muốn dựa vào trong lòng cô ấy. 

Trái tim đã tĩnh lặng nhiều năm của cô ấy, hình như đang sống lại, nhảy lên càng lúc càng nhanh. 

Cô ấy sao vậy? 

Cả đêm Giản không chợp mắt, sáu giờ sáng hôm sau đã thức dậy rồi. 

Người giúp việc yên lặng không tiếng động đẩy cửa mà vào, sau đó rửa mặt giúp Giản. 

Còn Hứa Minh Tâm thì vẫn chưa tỉnh lại, hình như cô mơ thấy đồ ăn ngon, khóe miệng cười rất ngọt. 

Giản hơi mệt, dù sao thì cả đêm không ngủ, tinh thần cũng không tốt lắm. 

Cô ấy rửa mặt xong thì đẩy xe lăn ra ngoài, Dracula đã đợi ở cửa từ sớm, ông ấy nhìn cô ấy với khuôn mặt lo lắng. 

Ông ấy cho người giúp việc lui xuống, sau đó vội vàng nói: "Tổi qua... không sao chứ?" 

"Không sao." 

Giản lên tiếng, là giọng nói trầm thấp dễ nghe của đàn ông. 

Đây chính là bí mật lớn nhất của anh ta, nhìn thì như một cô gái, trên thực tế lại là đàn ông hàng thật giả thật. 

Vì bảo vệ anh ta, mẹ anh ta đã hóa trang cho anh ta thành nữ, giảm bớt uy hiếp đối với gia tộc. 

Nhưng dù là vậy, anh ta vẫn không thể thoát khỏi vận hạn. Năm nay thật ra anh ta đã hai mươi hai, nhưng nhìn thì lại giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. 

Tuổi thơ chịu thủ đoạn hiểm độc, cơ thể có khuyết điểm, nay đã thành cải bộ dạng này, anh ta đã tìm vô số bác sĩ tây y đông y nhưng bọn họ đều bó tay. 

Khung xương của anh ta đã định hình. 

Đôi chân này... cũng phế hẳn rồi. 

Cũng không phải anh ta không nói được, chẳng qua là vì sinh tồn ở cái nhà này, nên bất đắc dĩ phải vậy mà thôi. 

"May mà không sao, nếu không... thì không giữ cô ấy lại được nữa!" 

Dracula thở phào nhẹ nhõm. 

Giản nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh như băng, anh ta lạnh lùng nhìn qua. 

"Tôi không cho phép ông động vào cô ấy." 

"Người nào khiến con như vậy?" 

Đúng lúc này, sau lưng anh ta truyền tới một giọng nói lãnh đạm và kiêu ngạo. 

Dracula đang đứng đằng trước thì lập tức cúi người, cúi đến mức sâu nhất. 

"Phu nhân." 

"Me..." 

Giọng Giản run nhè nhẹ, anh ta gian nan gọi hai tiếng. 

Người mẹ mà anh ta vừa yêu vừa hận. 

Dracula đẩy anh vào thư phòng, phu nhân ung dung tựa lưng lên chiếc ghế đẹp đẽ, sau đó châm một điếu thuốc. 

Giản nhíu chặt chân mày, Dracula đã đi mở cửa sổ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK