Hứa Minh Tâm khổ não nói.
Hai người đều muốn giúp, nhưng bác sĩ Lệ chỉ có một người!
"Ngốc ạ, chuyện của người khác mà em ưu sầu đến mức này à. Chúng ta không giúp ai hết, để bọn họ tự giải quyết. Cho dù Lệ Nghiêm chọn ai, tôi cũng sẽ tôn trọng, nhưng... vết sẹo này lại mãi mãi không biến mất."
"Đúng thế, chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta, nhưng mà lựa chọn ai, bây giờ ầm ĩ đến mức xa cách, giống như là vết sẹo không lau đi được."
Hứa Minh Tâm cũng cảm khái nói.
Cô cũng không kìm được mà cảm thấy may mắn, may mà tình cảm của Cố Gia Huy rõ ràng, anh chỉ nhận định một mình mình.
Anh cũng thương yêu Cố Yên, nhưng còn lâu mới đến mức điên cuồng như kia.
Anh rất lý trí, anh rõ từng phần tình cảm, này được rồi.
"Về nhà thôi, mệt cả ngày rồi."
"Ừm."
Hứa Minh Tâm gật đầu, lên xe cùng anh: "Cố Gia Huy, anh bảo... ngày mà chúng ta kết hôn, chắc sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy đâu nhỉ? Bị bọn họ náo loạn lần này, tôi cũng có nỗi sợ hãi với kết hôn rồi đấy. Trước kia, đi tham gia đám cưới của Hứa An Kỳ và Cố Tử Vị, tôi đã mất nửa cái mạng. Bây giờ tham gia đám cưới của Cố Yên, đám cưới không thành, chú rể
còn chạy nữa..."
"Trời ơi... có phải là tôi có độc không hả? Lẽ nào tôi chính là Cô nan trong truyền thuyết, đi đến đâu là chỗ đó xảy ra chuyện? Liệu có phải là tôi mang theo số phận đen đủi, ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên mới..."
Hứa Minh Tâm đang suy nghĩ hết sức lung tung, Cố Gia Huy không hề khách khí mà cốc đầu cô một cái.
"Đau..."
Hứa Minh Tâm ôm đầu, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy oán niệm.
"Em đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này sao mà trách em được. Cái đầu này của em vốn không to, dung lượng não có hạn, em có thể tiêu tốn thời gian và tâm tư lên người tôi được không, em đừng nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn đó nữa?"
"Nghĩ đến anh làm gì? Chẳng phải là anh rất ổn sao?"
"Không ổn, tôi không ổn một tí nào."
Cố Gia Huy nắm tay cô, cô mới biết trong lòng bàn tay lạnh lẽo của Cố Gia Huy đã toát mồ hôi lạnh.
Anh chỉ tỏ ra bình tĩnh ở ngoài mặt thôi, thật ra... trong lòng đã rối tung lên rồi.
Xảy ra chuyện như thế này, một người là bạn tốt, một người là em gái, trong lòng anh là khó chịu nhất.
Nhưng anh là đàn ông, không giống Hứa Minh Tâm có thể thẳng thừng biểu đạt tình cảm, khóc một trận, ấm ức một chút là được rồi.
Tình cảm của đàn ông là kín đáo nội liễm, rất nhiều tình cảm như nghẹn ở họng, khó mà nói ra.
Hứa Minh Tâm hiểu ra ngay, cô nói: "Xin lỗi... hình như tôi đã xem nhẹ anh rồi."
"Không sao, về nhà bồi thường cho tôi."
Suốt đoạn đường, Cố Gia Huy vẫn nắm chặt tay cô, không có buông tay.
Về đến nhà cũ, ông cụ đang ngồi trên sô pha thở vắn than dài, chú An ở bên cạnh thì im lặng không lên tiếng.
Cô vừa đi vào, đã cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng trong nhà.
"Cố Yên đâu?"
Cô dè dặt hỏi.
"Yên Yên đã đi nghỉ ngơi rồi, bác sợ con bé ngủ không ngon, nên đã nấu riêng canh an thần cho con bé uống rồi nhìn con bé ngủ."
Ông ấy u ám nói: "Khoảng thời gian này, các con hãy ở lại đây đi, ở bên Yên Yên."
"Vâng, bác trai. Giờ đã muộn lắm rồi, bác trai cũng đi ngủ sớm đi."
"Ừ."
Ông cụ cầm quải trượng, thân hình loạng choạng rời đi.
Cô gọi chú An lại, bảo ông ấy cho ông cụ uống ít canh rồi hẵng đi ngủ. Đoán chừng, hôm nay mọi người đều khó mà ngủ được.