"Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng mà tôi có giúp đưa người tới bệnh viện."
"Cảm ơn cô Hứa, nếu không có cô Hứa, tôi và con sợ là..."
Còn chưa nói xong, cô ta đã rơi nước mắt.
"Cô đừng khóc, sản phụ không được khóc! Cô mà khóc nữa là tôi khóc đấy, cô ngoan nào, tôi đưa Cố Gia Huy đi thăm em bé, cô tuyệt đối đừng khóc. Trở về tôi nói cho cô biết em bé có xinh hay không!"
Bởi vì đứa bé sinh non, cho nên vừa ra đã đưa đến phòng nuôi lồng kính.
Cô dẫn Cổ Gia Huy đi xem em bé, là một bé nam, sinh ra là một cục nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, rất là xấu xí.
"Em bé vừa xinh ra đều xấu như này hả?"
Hứa Minh Tâm có hơi buồn bã nói.
"Tại sao trên mông thằng bé có máu ứ đọng?"
"Hình như là sau khi người chết không chịu đầu thai, cuối cùng đều bị Diêm vương đá cho một cước xuống. Em vừa sinh ra, cũng có đó."
"Sao anh biết nhiều thế, làm như thể anh từng sinh con vậy."
Anh xoa đầu cô.
"Chưa từng ăn thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy mà! Tôi vốn không định quan tâm chuyện này, nhưng vừa nghĩ đến sau này không thể ăn bánh bao ngon như vậy nữa, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Hơn nữa.. có thể là tôi lan tràn tình mẹ hay sao ấy, tôi cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, cả mẹ nó nữa."
"Không sao, cũng không phải là chuyện phiền phức lắm, chẳng qua là một cái nhấc tay thôi."
Cổ Gia Huy không hề ngại phiền phức, chỉ cần là chuyện mà Hứa Minh Tâm muốn làm, anh đều sẽ dốc hết sức ủng hộ.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trong lòng ấm áp.
Vốn dĩ cô còn sợ Cố Gia Huy chế mình lo chuyện bao đồng cơ.
Cô vốn có thể ngồi xem không quan tâm, nhưng nếu đã đưa người ta đến bệnh viện rồi, thì cô không yên tâm được, cô không thể buông tay rời đi.
Nếu sau này cả nhà ông chủ xảy ra chuyện gì đó, nếu mà bị con trai tra tấn chết, hoặc là bị bọn cho vay nặng lãi bức tử, cô cũng sẽ nghĩ là vì mình nên mới hai bọn họ như thế.
Người đã chết, ba chữ này quá nhẹ nhàng, sống thật tốt mới không dễ dàng.
"Cố Gia Huy, anh nói xem sau này con của chúng ta sẽ trông như thế nào?"
"Giống em."
"Tại sao? Rõ ràng anh đẹp hơn mà."
"Vì tôi thích em, con lớn lên giống em, tôi cũng sẽ thích con hơn."
Cố Gia Huy nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười.
"Nếu con giống anh thì sao?"
"Nếu mà là con gái, vậy thì nó lại khác không phải bàn nữa. Nếu mà là con trai, thì không nên chiều nó, phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Ách...
Hi vọng sau này cô đừng sinh con trai, nếu không sẽ bị bố mình ghét bỏ.
Hứa Minh Tâm thăm em bé xong, cô chuẩn bị đi về phòng bệnh, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
"Tôi có một số chuyện cần hỏi sản phụ, hỏi rõ rồi tôi cũng dễ giúp bọn họ. Em đi thăm ông chủ trước đi, chỗ này giao cho tôi."
"Được."
Hứa Minh Tâm gật đầu rồi rời đi, Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào.
"Anh..."
Sản phụ muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
"Cô chỉ cần thành thật trả lời tôi một câu hỏi, giúp chuyện nhà cô không khó nữa."
"Chuyện gì? Tôi nhất định sẽ thành thật trả lời!"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Sinh con... đau lắm à?"
Cuối cùng Cố Gia Huy đồng ý giúp đỡ, anh có thể trả tiền cho bạn cho vay nặng lãi, sau này mỗi đồng mà ông chủ kiếm được đều phải trả cho anh, trả hết mới thôi.
Về phần đứa con trai mất dạy của ông chủ, Cố Gia Huy cũng không mềm lòng, anh thẳng tay nhất vào trong sở cảnh sát cảnh cáo tội nghiện đánh bạc, nhưng chỉ cần tội phạm dám kêu la ầm ĩ, thì sẽ trực tiếp đánh một trận. Chỉ cần không đánh chết, mọi chuyện đều dễ nói.
Nếu ông chủ và cô vợ có một tí đau lòng thì dừng lại, vậy thì trận cứu giúp này cũng dừng ở đây.
Chính vì trước đây ông chủ thương con trai, cho nên mới nuôi dạy con trai thành như thế này, bây giờ nếu mà không thay đổi được, thì cho dù Cố Gia Huy có cứu mười lần thì cũng có kết quả giống nhau thôi.
Ông chủ biết Cố Gia Huy là vì muốn tốt cho con trai, ông ấy đành phải đồng
Cố Gia Huy tìm thấy con trai của ông chủ, anh thẳng tay đưa vào sở cảnh sát.