Cố Gia Huy vẫn không nói gì, anh trở tay lại đấm thêm cú nữa.
Nhưng lần này Lệ Nghiêm đã bắt lại, anh ta nhíu mày rồi gằn từng chữ: "Cậu nói cho tôi biết, bây giờ Cố Yên thế nào rồi, cho tôi gặp cô ấy, tôi cho cậu đánh, đánh đến khi cậu hả dạ mới thôi, đánh chết tôi tôi cũng không phản kháng!" "Lệ Nghiêm, tôi coi như như anh em, tôi giao đứa em gái duy nhất của tôi cho cậu. Nhưng cậu thì làm thế nào? Cậu bỏ em ấy mà đi ngay trước mặt bao nhiêu người, để em ấy trở thành trò cười. Tôi muốn hỏi cậu, cậu đi bệnh viện thì có giúp được cái gì không? Có chăm sóc được người bị thương không? Có kéo Bạch Thư Hân ra khỏi bên bờ sinh tử được không?"
"Tôi... không có..."
Lệ Nghiêm khó khăn bật ra ba chữ, ánh mắt lóe ra một tia hổ thẹn.
"Rất tốt, cậu chẳng giúp được cái gì, đi rồi thì cũng chỉ ngồi đợi. Mà cậu, cậu lại đẩy Yên Yên vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục rồi đấy. Cậu chỉ biết đến đứa em gái tự cao tự đại của cậu, thế cậu có biết, Cố Yên ở chỗ tôi cũng là miếng thịt trên đầu quả tim tôi, tôi cũng không nỡ để con bé chịu nửa điểm ẩm ức không hả."
"Lệ Nghiêm, lần trước ở bán đảo trên biển, tôi đã nói với cậu, hãy đối xử tốt với em ấy. Bây giờ cậu lại làm cái gì rồi hả? Cậu đã phụ em ấy rồi!"
"Tôi muốn gặp cô ấy!"
"Cậu nghĩ ông đây sẽ cho cậu đi vào sao?"
Cuối cùng Cố Gia Huy đã bùng nổ, anh không phí lời thêm nữa, từng quyền dùng sức.
Lệ Nghiêm không có né thật, anh ta mặc cho anh đấm.
"Đủ rồi!"
Đúng lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng quát.
Cố Gia Huy dừng động tác lại, anh đưa mắt nhìn sang Cố Yên, cô ấy đã đi ra.
"Sao em lại ra đây, không phải anh bảo em..."
"Xin lỗi, cậu ba, chúng tôi chưa trông chừng tốt cô tư..."
Người giúp việc thấp thỏm nói.
Cố Yên đã thay quần áo mặc hàng ngày rồi, trên mặt trang điểm nhạt, che qua qua đôi mắt sưng đỏ.
Có thể thấy cô ấy khóc quá dữ, mắt sưng kinh khủng, căn bản là không che được.
Cô ấy nắm chặt nắm đấm, nhìn chú rể của cô ấy...
Không đúng, từ khoảnh khắc anh ta quay người rời đi, anh ta không còn là chú rể của cô ấy nữa rồi.
"Anh, anh biết em mà, trước giờ em độc lập tự chủ quen rồi. Chuyện này cứ để em tự giải quyết đi, em có thể giải quyết tốt, anh tin em đi."
Cố Gia Huy nghe vậy, anh cắn răng, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nhẫn tâm làm trái ý cô ấy.
"Vậy anh giao cho em đấy."
Cố Gia Huy liếc mắt nhìn Lệ Nghiêm một cái thật sâu, anh cố nén cơn giận, quay người rời đi.
Lệ Nghiêm tiến lên, nhìn thấy hai mắt Cố Yên sưng đỏ, trong lòng hung hăng tự trách.
"Yên Yên... xin lỗi..."
"Ừm, em nhận rồi, từ nay về sau, anh em mỗi người đều tự cưới vợ gả chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau." Cố Yên nhợt nhạt nói, vân đạm phong khinh, môi đỏ mở ra.