"Em chắc chứ?"
Trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của Cố Gia Huy, còn mang theo nghi ngờ nồng đậm nữa.
Tất nhiên là Hứa Minh Tâm không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cô cũng biết kế hoãn binh đó được không hả!
"Ừ ừ, trước tiên anh ra ăn cơm đi, ăn xong cái gì cũng dễ nói chuyện."
Cô vừa dứt lời, Cố Gia Huy mở cửa cho cô vào, cô không kìm được thở dài nhẹ nhõm.
"Tôi đã bảo dì để lại những món ngon nhất cho anh rồi đấy, anh mau ăn đi, bụng đói làm việc rất hại cho cơ thể."
"Ngày mai tôi sẽ cho thầy giáo dạy thêm tới."
À...
Cải đề này thật trầm trọng nha.
"Cố Gia Huy, tôi là sinh viên, sinh viên đều hy vọng kỳ nghỉ của mình càng ngày càng nhiều" Cô định dùng tình cảm lay động ý chí của anh.
"Thân là gia trưởng thì đều hy vọng thành tích của con cháu mình càng ngày càng tốt."
Hä?
Sao câu này nghe cứ quái quái thế nhỉ, nhưng cô lại không thể phản bác?
Gặp quỷ!
"Ây ya." Hứa Minh Tâm bị ai bật ra tiếng, cô ôm đầu rồi nói: "Đầu tôi đau, có khả năng miệng vết thương nứt ra rồi, tôi nghĩ tôi cần phải nhập viện tiếp..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, sắc mặt của Cố Gia Huy bỗng trở nên khó coi, anh ôm
bụng.
"Anh... anh sao vậy?" Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi.
"Đau dạ dày, bị em làm tức giận."
Hứa Minh Tâm hiểu ra ngay, chiêu này cũng không dùng được.
Cố Gia Huy học nhanh thật đấy, anh toàn dùng cách của cô đấu lại cô, hồ ly xảo quyệt, quả nhiên là gian thương!
Hứa Minh Tâm thở ra một hơi, cam chịu số phận nói: "Thôi bỏ đi bỏ đi, nói cũng nói không lại anh, đánh cũng đánh không lại anh, tôi nhận thua. Anh là đại lão, anh nói gì thì là cái đó, tôi ngoan ngoãn làm theo là được chứ gì."
"Đi lấy hoa quả xin lỗi của em đến đây, tôi còn chưa có ăn đâu."
Cố Gia Huy mỉm cười nói, anh đã mò rõ chiêu số của cô gái nhỏ từ lâu rồi.
Không có sách lược vẹn toàn, thì sao anh dám chắc cơ chứ?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều.
Kế tiếp là những ngày tháng khổ không thể tả của Hứa Minh Tâm, ngày ngày học bù, hơn nữa còn là ở dưới mí mắt của Cố Gia Huy nữa.
Cố Gia Huy biết, một khi mình đi ra ngoài, chắc chắn Hứa Minh Tâm sẽ chơi trò bịp bợm. Thể là anh dứt khoát đưa cô đến văn phòng, trực tiếp trông coi.
May mà trong tập đoàn còn có Bạch Thư Hân, cô có thể gặp cô ấy vào lúc nghỉ trưa, biểu đạt một chút phiền muộn.
Trong tập đoàn cũng có tin đồn, mọi người đều suy đoán quan hệ của bọn họ.
Có người nói chỉ là chủ cháu đơn thuần, lại có người nói trông giống bạn trai bạn gái.
Nhưng vẫn chưa chắc chắn, bọn họ cũng chỉ có thể nghị luận bí mật thôi.
Hôm nay, lúc cô đang học bù thì Cố Yên đến, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ tràn ngập vui tươi.
"Vui thế à? Có liên quan đến Lệ Nghiêm?"
Cố Gia Huy liếc mắt một cái là đoán ra ngay.
Cố Yên gật đầu: "Em đã dẫn Lệ Nghiêm về nhà ra mắt rồi, ngày mai Chú Anh ấy cũng từ nơi khác trở về, cho nên anh ấy định đưa em về nhà, gặp mặt gai trưởng. Lúc đầu, thời gian nghỉ của chúng em đến tháng một là kết thúc rồi, nhưng chúng em suy nghĩ đến việc đính hôn, cho nên đã lùi lại đến năm sau rồi."
"Nếu các em có thể kết hôn sớm một chút, anh càng vui mừng."
"Kết hôn là việc lớn, không thể gấp gáp được, em muốn chuẩn bị thật tốt. Hiện tại thời gian ngắn quá, em lại không muốn ủy khuất chính mình, cả đời con gái có khi chỉ có một lần này thôi, em không thể để lại tiếc nuối!"
Cố Yên nói, mặt cô ấy tươi như hoa, xem ra là rất vui vẻ.
Có thể tự thành chính quả với người mình yêu, tất nhiên là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
"Anh, em muốn mượn Hứa Minh Tâm một lát, em muốn đi mua vài bộ quần áo mới, để cô ấy xem giúp em"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, ánh mắt cũng trở nên cuồng nhiệt, cô nhìn Cố Yên mà như nhìn thấy Phật tổ, Bồ tát, thần đèn Aladin vậy.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh nhíu mày ghét bỏ liếc Hứa Minh Tâm một cái: "Phong cách của các em khác nhau, ánh mắt của cô ấy cũng không tốt, anh có thể cho Khương Tuấn đi cùng em."
"Anh có thể để Khương Tuấn làm khuân vác cho em, nhưng mua đồ thì thôi nhá, con gái đi cùng nhau có chung đề tài nó chuyện có được không hả?"