Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không mệt, ở trước mặt anh sao tôi dám xưng mình mệt cơ chứ? Rõ ràng anh còn vất vả hơn tôi, tôi còn tưởng là tổng giám đốc thì chỉ ăn ăn uống uống, ký hợp đồng, đùa giỡn oai phong trên bàn đàm phán. Bây giờ tôi mới biết, anh cũng rất vất vả."

Đến tập đoàn J.C rồi, thoáng cái đã kéo gần khoảng cách với anh, trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy bảng lịch trình ở chỗ Khương Tuấn.

Cô phát hiện lịch trình cả một ngày của Cố Gia Huy, căn bản là không ngừng.

Trừ ăn cơm ra, thì chính là tham gia tiệc xã giao, họp, còn có các loại việc nữa.

Nhìn thấy bảng lịch trình dày đặc kia, nói thật, trong lòng cô khó chịu chết đi được, cô thật sự sợ Cố Gia Huy không trụ được.

Những năm nay, rốt cuộc anh đã sống như thế nào vậy?

"Thương tôi rồi à?"

Anh dịu dàng nói.

"Đương nhiên rồi! Anh là người đàn ông của tôi, tôi không thương anh, thì tôi thương ai?" Cô chui ra khỏi lòng anh, vòng ra sau lưng anh, sau đó bóp huyệt thái dương cho anh: "Giờ ăn cơm trưa, tôi vô tình đọc được thủ pháp xoa bóp trên mạng, có thể làm thư giãn đầu óc giải tỏa căng thẳng đau đầu. Mỗi ngày anh nhiều việc như vậy, anh lại thích uống cà phê, sau này mỗi ngày tan làm về nhà tôi sẽ xoa bóp cho anh một lát, như thế sẽ thư

giãn hơn rất nhiều."

Bàn tay nhỏ của cô ấm áp, mềm mại đặt lên hai bên thái dương của anh, xoa bóp với lực đạo thích hợp.

Trong lòng anh ấm áp, cô nhóc này thật biết thương người.

"Không cần đâu, tôi không có mệt đến thế, tôi cũng quen rồi."

Anh vốn định ngăn cản, nhưng lại bị cô từ chối.

"Thế thì bây giờ anh cũng phải làm quen, tôi muốn trở thành bà quản gia của anh, tôi phải bắt đầu quản anh thật rồi. Tôi phải chuẩn bị bữa trưa dinh dưỡng cho anh, cũng phải không cho anh uống cà phê nữa, ngày mai tôi bảo Khương Tuấn đổ hết hạt cà phê đi, thay thành nữa bò hoặc trà, anh thấy thế nào?"

"Được, nghe em hết, em có thể quản tôi, tôi vui còn chẳng kịp. Một khi em bắt đầu thì em không đừng dừng lại, đây là kế ước cả đời."

Khế ước cả đời...

Mấy chữ này đánh vào lòng, khiến cô chợt thấy hoảng hốt.

Cả đời rất dài, nhưng lại cảm giác rất ngắn, thời gian luôn trôi qua trong lúc ta lơ đãng.

Già đi cùng Cố Gia Huy sẽ trông như thế nào nhỉ? Người đẹp trai như này, năm nay cũng hai muôi chín tuổi rồi, năm tháng đặc biệt ưu ái anh.

Sau này, nhất định là một ông lão đẹp trai nhỉ?

Nếu mà đi quảng trường khiêu vũ, liệu có phải là sẽ có rất nhiều bà cụ bám theo không?

Nhưng mà... đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao cô lại nghĩ đến chuyện Cố Gia Huy đi khiêu vũ ở quảng trường, hình ảnh có cảm giác như vậy, rất đáng ăn mừng đấy nhỉ?

Cô không nhịn được bật cười, nhưng không dám nói cho anh biết, sợ anh đánh chết mình.

Buổi tối anh làm việc xong, anh về phòng tắm rửa, còn cô thì ở trên giường xem thực đơn.

Đột nhiên, điện thoại của Cố Gia Huy sáng lên.

Là tin nhắn.

Cô nhìn thấy rõ ràng.

[Tại sao không nghe điện thoại của tôi, anh chột dạ à? Không dám tiếp xúc với tôi, sợ chúng ta nối lại tình cũ à?]

Đây... là Lucia?

Cô đọc được nội dung tin nhắn, trong lòng hung hăng run lên.

Ma xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại lên, do dự xem có mở ra, lật xem nhật ký cuộc gọi, hoặc là cái gì đó khác hay không.

Nhưng cô lại cảm thấy vô đạo đức, mặc dù cô rất tò mò, nhưng đây là bí mật riêng của Cố Gia Huy, nếu anh tùy tiện xem điện thoại của mình, cô cũng sẽ không vui.

Cô đang chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, không ngờ điện thoại bỗng rung lên, là Lucia gọi đến.

Cô sợ đến nỗi làm rơi điện thoại xuống giường.

Cô do dự một lát, cô gọi: "Cố Gia Huy, cái đó... anh có điện thoại."

Bên trong hơi im lặng, sau đó nói: "Em nghe giúp anh, nói là anh đang tắm, mật khẩu điện thoại em biết đấy."

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, sự hoài nghi lo lắng ban nãy đều tan thành mây khói.

Phỏng chừng là anh đã đoán được là ai gọi rồi, bảo cô nghe, còn nói là anh đang tắm, thì chính là nói cho Lucia biết, bọn họ ngủ cùng nhau.

Mặc dù cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng người ngoài không biết, dù sao thì bọn họ đã ngủ chung giường lâu lắm rồi.

Cô không nên sợ Lucia, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.

"Thế tôi nghe nhá?"

"Ừ."

Bên trong truyền đến giọng nói chắc chắn.

Lúc này, cô mới ấn nút nghe.

Cô còn chưa cất lời, Lucia ở đối diện đã truyền tới giọng nói phấn khích.

"Bonnie, cuối cùng anh đã nghe điện thoại của tôi rồi."

"Là tôi..."

Lucia nghe thấy một giọng nữ lạ lẫm, cô ta không khỏi nhíu chặt chân mày, giọng nói lạnh đi.

"Cô là..."

"Tôi là Hứa Minh Tâm, bây giờ Cố Gia Huy đang tắm, cô tìm anh ấy có việc gì không? Nếu có, tôi chuyển lời giúp cô được chứ? Cô cũng có thể để lại tin nhắn, lát nữa tôi sẽ nhắc anh ấy xem."

Lucia nghe thấy tên của cô, hô hấp cũng cứng lại.

Thật ra cô ta đã đoán được, chẳng qua cô ta không muốn thừa nhận mà thôi.

"Có, cô hỏi anh ấy, năm đó anh ấy nói rằng anh ấy muốn cưới tôi, cái này còn tính không."

Lời này gõ vào lòng Hứa Minh Tâm, đau ghê gớm.

Nếu làm cho một người đàn ông hứa hẹn muốn cưới vợ, là phải cần dũng khí, chứng tỏ người đàn ông đó đã chuẩn bị xong việc mở ra cuộc sống của hai người rồi.

Tình cảm của họ năm đó, đã sâu đậm đến mức độ này rồi sao?

Cô đang chuẩn bị hỏi giúp cô ta, nhưng nghĩ lại, vấn đề này hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nếu lời này mà vẫn tính, thì chẳng phải là cô đã bị lạnh nhạt rồi à?

"Tôi có thể trả lời thay anh ấy không? Chắc chắn là không tính rồi, nếu không thì tôi làm sao? Tôi là vị hôn thê của anh ấy, sau này phải làm vợ anh ấy..."

"Cô Hứa, cô có biết tôi đợi anh ấy bao nhiêu năm rồi không? Chính bởi vì một hiểu lầm có lẽ có."

Giọng của Lucia chợt trầm xuống và dần trở nên xúc động, hình như còn có tiếng nức nở.

Cô nghe mà giật mình: "Cái đó... cô đừng khóc, cô làm như tôi bắt nạt cô ý." "Không phải cô, từ đầu đến cuối người bắt nạt tôi là anh ấy. Anh ấy nghi ngờ tôi đã hại Meilen, vì chuyện này anh ấy đã tránh mặt tôi năm năm, còn tôi thì bất chấp gia đình phản đối, cố chấp chờ đến bây giờ. Nếu tôi không tìm được anh ấy, tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ, cả đời không lấy chồng. Tôi vẫn đau khổ, rơi vào trong tình cảm của bốn năm trước, nhưng anh ấy nói quên là quên, anh ấy đã buông được từ lâu rồi..." "Tôi nghĩ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được nhỉ? Nếu tôi thật sự có lỗi, thì anh ấy đối xử với tôi như thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng nay, rõ ràng là tôi trong sạch, nhưng anh ấy... cô Hứa, cô cũng yêu anh ấy, thế thì chắc hẳn cô hiểu cảm giác lòng đau như cắt của tôi lúc này. Bonnie... vẫn còn tình cảm với tôi

, anh ấy không thể bỏ mặc tôi, anh ấy vẫn còn nhớ những kỷ niệm của bốn năm trước."

"Cô Hứa... cô vẫn còn trẻ, cô rời xa anh ấy cô vẫn có thể tìm được người tốt. Năm nay tôi đã hai mươi chín tuổi rồi, sắp thành người phụ nữ ba mươi tuổi rồi, đối với cô mà nói, chắc chắn là rất già đúng không? Tôi rời xa anh ấy, tôi nghĩ sau này tôi sẽ cô độc đến già mất."

"Nghiêm... nghiêm trọng thế cơ á?"

Lời này đã dọa đến Hứa Minh Tâm rồi.

Cô độc đến già...

Bốn chữ ngắn ngủi, đọc lên nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trên thực tế bốn chữ này quá nặng nề, vậy mà ép cô có chút không thở nổi.

"Tôi vẫn sẽ tìm các bằng chứng chứng minh tôi trong sạch, tôi chỉ hy vọng... anh ấy đừng đối xử tuyệt tình với tôi như vậy. Anh ấy đột nhiên biến mất, chia tay cũng không nói cho tôi biết, điều này là không công bằng với tôi, nếu mà là cô, cô thấy có công bằng không?"

Côi ta hỏi ngược lại Hứa Minh Tâm, kích động cảm xúc của cô, muốn lôi kéo lòng đồng cảm của cô.

Suy cho cùng thì Hứa Minh Tâm còn quá trẻ, một cô gái mười chín tuổi, một người hai mươi chín tuổi, một đơn thuần như tờ giấy, một lòng dạ thâm sâu.

Lucia hiểu rõ Cố Gia Huy là người như thế nào.

Nói một là một hai là hai, một khi là chuyện mà anh đã quyết thì khó mà quay đầu.

Nhõng nhẽo hay cứng rắn ở chỗ anh thì chi bằng đi cầu xin Hứa Minh Tâm.

Cho dù phải hạ mình, cố tình nói những lời hơi đáng thương, cô ta cũng chịu. Đây không phải là yếu thế, cái này gọi là thủ đoạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK