"Người muốn mạng chúng tôi là Cố Trác Đông. Bố gọi chúng tôi về, nhưng trước khi xuất phát chuyến bay lại ngoài ý muốn phải hủy bỏ, cho nên chúng tôi quyết định về bằng du thuyền, chẳng qua cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ mà thôi, giữa hai nước cách nhau một eo biển. Nhưng lại không ngờ rằng, chúng tôi gặp phải vụ nổ"
"Tại sao anh ta lại như vậy? Anh ta lo các anh về tranh giành gia sản sao?" Hứa Minh Tâm vẫn đang suy đoán thôi, chưa có ai chính mồm chứng thực.
Cô biết hào môn hung hiểm, nhưng anh em giết hại lẫn nhau, thật sự là quá đáng sợ. Cố Gia Huy nghe thấy vậy, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỏng lạnh: "Bởi vì Cố Trác Đông điều tra được anh hai và Ôn Thanh Vân đã ở bên nhau, mà thực lực của nhà họ Ôn ở Manleton thì không thể khinh thường, anh ta sợ nhà họ Ôn giúp anh hai quay về tranh giành quyền thừa kế cổ phần. Ban đầu bố định cho tôi và anh hai mỗi người hai mươi phần trăm cổ phần, đây cũng là
nguyên nhân mà Cố Trác Đông cố ra tay." "Sau khi anh hai xảy ra chuyện, Thanh Vân quyết định sinh ra đứa bé này, mà sự tồn tại của đứa bé này chỉ có rất ít người biết, sợ đến cả đứa bé Cổ Trác Đông cũng không tha. Không ngờ sau khi Cố Cổ ra đời, kiểm tra ra bệnh tim bẩm sinh, trước hai tuổi nhất định phải thay tim, những đứa bé nhỏ như vậy thay tim đâu có dễ, tỉ lệ thành công còn
không đến một nửa. Cho dù thay tim thành công, sau đó cũng sẽ xuất hiện hiện tượng bài
Xích."
"Nhưng Cố Cố vẫn rất kiên cường, sống kiên cường đến bây giờ. Lần trước con bé bất ngờ phát sốt, hôn mê không tỉnh, tôi ở bệnh viện chăm con bé rất lâu, tôi rất sợ con bé không chống đỡ được nữa, huyết mạch cuối cùng của anh hai cũng không còn nữa."
"Cho nên, các anh vẫn giấu Cổ Cố, đúng không? Lần trước anh đi công tác ở Manleton, khoảng thời gian anh biến mất đó, lẽ nào chính là đi chăm sóc Cổ Cố sao?" Hứa Minh Tâm chợt nghĩ đến chuyện rất lâu về trước.
"Phải, chính vì con bé bị sốt, một mình Thanh Vân không chống đỡ được, cho nên tôi mới mất liên lạc lâu như vậy."
"Nếu các anh đã bảo vệ con bé, thế tại sao bây giờ lại muốn đưa con bé về, không sợ Cố Trác Đông ra tay sao?"
"Hiện tại anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có năng lực điều tra chuyện của Cố Cố nữa. Lần này là tôi để Cố Cố về, tôi tự sắp xếp."
"Phải rồi... tên đầy đủ của Cố Cổ là gì?" "Ôn Cố." Cổ Gia Huy thổn thức nói: "Ý lấy từ ôn cố nhi tri tân. Thanh Vân không muốn tới Kinh Đô, bởi vì Kinh Đô có mộ chôn quần áo và di vật của anh hai, tất cả chúng tôi đều tin là anh hai đã chết, chỉ có chị ấy đau khổ duy trì. Chị ấy nói nếu chị ấy cũng tin là anh hai đã chết, vậy thì anh hai sẽ thật sự không còn nữa
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trái tim hung hăng run lên.
Cô đã từng gặp rất nhiều cô gái mạnh mẽ, Bạch Thư Hân thẳng tính, Cổ Yên quân y, còn có Thẩm Tuệ nữa!
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, người mạnh mẽ nhất là Ôn Thanh Vân, người đàn ông yêu dấu đã chết rồi, cô ta tự mình sinh con, cẩn thận che chở.
Những năm nay, nỗi vất vả mà cô ta phải chịu, là không thể nói hết được.
Cô ta vẫn luôn kiên trì!
Hứa Minh Tâm vẫn luôn cho rằng, thời gian là một liều thuốc hữu hiệu, có thể xoa dịu đau xót trong lòng, nhưng giờ xem ra thời gian chưa hẳn là vạn năng.
Nó không có làm phai đi tình yêu mà Ôn Thành Vân dành cho Cố Trường Quân, trái lại khiến cho cô ta càng lúc càng sâu.
Tình yêu của Ôn Thanh Vân, là tế thủy trường lưu, mãi không khô cạn.
Không biết tại sao, Hứa Minh Tâm rất muốn lần sau khi gặp Ôn Thanh Vân rồi chính miệng hỏi một câu.
"Hối hận không? Có đáng không?"
Yêu một người đã chết, điều này cần dũng khí cực lớn. Quên lại đau khổ, tiếp tục yêu thì càng đau khổ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Cố Gia Huy thấy cô thất thần, anh hỏi.
"Không có gì, chỉ là tôi nghĩ chị ấy đã quá vất vả. Tối nay cùng ăn cơm đi, tôi gọi cả Thư Hân tới có được không? Hôm nay Thư Hân cũng đã giúp rất nhiều việc, cũng phải cảm ơn một chút."
"Ừm, em quyết định đi, cái nhà này em làm chủ không phải sao?" Cố Gia Huy cười nhẹ nói.
Hai giờ chiều, Ôn Thành về tinh thần có hơi không tốt.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ đó của anh ta là biết tám mươi phần trăm là anh ta lại thấy máu rồi xỉu rồi.