"Ôn Thành!"
Bạch Thư Hân vội vàng gọi tên anh ta.
Thấy khóe miệng anh ta đã rỉ ra máu tươi từ lâu, nhưng vẫn đau khổ gắng chịu.
"Đừng đánh nữa, cầu xin các anh đừng đánh nữa!"
"Đường đường là con cháu của nhà họ Bạch, hóa ra cũng sẽ cầu xin tha à!"
Người đàn ông đó châm chọc.
"Đừng... đừng cầu xin anh ta, có bản lĩnh thì anh đánh chết tôi đi!"
"Mẹ nó, sao thằng nhóc này cứng miệng thế?"
Người đàn ông vạm vỡ tức giận nói, sau đó lại hung hăng đạp lên người anh ta hai cái.
Ôn Thành kêu rên ra tiếng, cơ thể cũng trượt đi một đoạn, cuối cùng đập mạnh vào góc tường, cơ thể mới khó khăn ổn định lại.
Anh ta có người lại, không có một tí động tĩnh gì.
Tên đàn ông vạm vỡ tiến lên kiểm tra hơi thở, anh ta vẫn còn sống.
Một người khác thả Bạch Thư Hân ra, cô ấy chạy ngay đến trước mặt Ôn Thành, đỡ anh ta dậy.
"Anh không sao chứ, Ôn Thành, anh nhìn tôi đi!"
Anh ta không nói chuyện, thở thoi thóp.
Một tên đàn ông vạm vỡ khác nói: "Đi thôi, đừng gây ra án mạng, nếu không chắc chắn ông chủ sẽ không tha cho chúng ta."
"Mẹ nó, thằng nhóc này đúng là làm người ta phát điên mà!" Tên đàn ông vạm vỡ tức giận nói.
Sau đó bọn họ quay người rời đi.
Bạch Thư Hân thấy bọn họ không đóng cửa, xem ra là muốn thả bọn họ đi thật.
Cô ấy vội vàng đỡ Ôn Thành dậy, mặc dù anh ta trông gầy yếu, nhưng cơ thể lại rất nặng, dù sao cũng là đàn ông, khung xương lù lù ở đó.
Bạch Thư Hân gắng sức đỡ anh ta dậy, gian nan bước đi.
"Ôn Thành... anh không sao chứ! Anh nói chuyện với tôi để có được không? Ôn Thành."
"Tôi..." Anh ta cố gắng bật ra một chữ, muốn nói ra một câu để cô ấy yên tâm, nhưng mà còn chưa nói được một câu, cổ họng đã ho ra máu tươi rồi.
Máu...
Anh ta nhìn thấy một bãi máu đó, thì cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng từng sợi thần kinh khắp cơ thể đều đang đau nhức, khiến cho anh ta vẫn có thể chống đỡ không hôn mê.
Anh chuyển tầm mắt, đau khổ nhắm mắt lại, anh ta nói: "Tôi... tôi không chết được đâu..."
"Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện, anh nhất định phải kiên trì..."
Chung quy thì Bạch Thư Hân cũng là một cô gái, gặp phải chuyện này, cho dù có tỉnh táo đi chăng nữa thì cũng sẽ sợ hãi.
Cô ấy sợ Ôn Thành gặp chuyện bất trắc, vậy thì cô ấy không thể tha thứ cho bản thân mình, suy cho cùng thì anh ta bị thương vì mình.
Ôn Thành nhìn thấy nước mắt của cô ấy, anh ta muốn lau cho cô ấy, nhưng toàn thân đau đớn không có sức, anh ta đành phải từ bỏ.
Bạch Thư Hân gian nan đỡ anh ta ra khỏi phòng tôn, quả nhiên là đang ở kho hàng.
Hơn nữa đang ở nông thôn, rất hẻo lánh.
Cô ấy cố gắng dìu anh ta đến đường cái, cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe riêng gia đình.
Cô ấy hết cách, đành phải xông ra.
Chiếc xe tư nhân đó khó khăn dừng lại, suýt thì tông vào người Bạch Thư Hân.
Tài xế thấy bên đường đột nhiên có người phụ nữ lao ra, anh ta tức giận quát: "Cô có bệnh à, muốn chết đừng tìm tôi, thật con mẹ nó xúi quẩy."
"Không, không phải, bạn tôi bị thương, cần tới bệnh viện gấp, anh có thể rủ lòng thương đưa chúng tôi đi một đoạn không, xong việc tôi sẽ trả thù lao cho anh, cầu xin anh đấy!"
Tài xế nghe vậy thì im lặng, anh ta đã nhìn thấy Ôn Thành ngã ở bên đường.
Vừa nãy Bạch Thư Hân thấy cái xe tới, cô ấy sợ mình dìu Ôn Thành đi không nhanh, nên buộc lòng phải thả anh ta xuống.
Tài xế rất tốt, anh ta xuống xe đỡ người lên xe, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía bệnh viện.
Trên người Ôn Thành có một chỗ xương sườn gãy, nhiều chỗ mềm bị thương.
Theo lý mà nói, người bị đau lớn như này thì đã hôn mê từ lâu rồi, nhưng khi Ôn Thành được đưa đến bệnh viện, anh ta vẫn rất tỉnh táo.