Nhưng mà người bình thường vẫn có thể nhìn ra chút biến hóa từ lông mi ánh mắt.
Đây rõ ràng là ảnh chụp của bốn năm trước, Cổ Gia Huy của bốn năm trước rõ ràng không có nghiệm cần nghiêm túc như bây giờ, anh vẫn biết nhìn vào máy ảnh rồi cười đấy!
Đến giờ cô và Cố Gia Huy vẫn chưa có chụp chung một tấm ảnh nào, cô muốn len lén giữ lại làm kỷ niệm.
Cô lấy điện thoại ra, chụp luôn.
Lúc này, văn phòng tập đoàn J.C
"Hôm nay Ngon mỗ tôi đến là để cảm ơn."
"Anh Ngôn không cần khách sáo."
Cổ Gia Huy đã gọi một tiếng "anh Ngôn", tựa như hai người làm bạn đã lâu vậy.
Ngôn Dương biết, Cố Gia Huy đang khách khí, khiêm nhường mình.
Hai người ngang vai ngang về, ông ta lớn tuổi hơn Cổ Gia Huy, trên mặt tuổi tác đúng là áp đảo.
Nhưng nếu như luận về gia tộc lớn sản nghiệp lớn, thì rõ ràng nhà họ Ngôn không bằng J.C
Cố Gia Huy là thật lòng muốn hợp tác với nhà họ Ngôn, đối với nhà họ Ngôn mà nói thì đây là chuyện tốt.
"Những tài sản đó của nhà họ Trình đều đã tiêu hóa hết rồi chứ?" "Mấy hôm nay đã gấp gáp làm xong rồi, nếu mà thôn tính hoàn toàn thì vẫn cần mấy ngày nữa. Người ngoài đều biết là nhà họ Ngôn đã ra tay đối phó nhà họ Trình, nhưng trên thực tế thì lại là cậu Cổ thêm dầu vào lửa, hao tổn lợi ích của mình, ngăn chặn Cố Trác Đông, mới cho tôi có cơ hội lợi dụng. Chẳng bao lâu nữa nhà họ Ngôn ắt có thể tiến lên hàng
ba tập đoàn lớn rồi, cậu Cố có gì cần giúp thì cứ việc nói."
Ngôn Dương cũng không khách khí, rời khỏi Thẩm Tuệ, ông ta cơ trí bình tĩnh, mà lại nhìn xa trông rộng.
Ông ta biết hai anh em nhà họ Cố chắc chắn sẽ có một cuộc tranh giành, nếu ông ta đã nhận nhân tình của Cố Gia Huy rồi, thì tất nhiên ông ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ anh. "Thực ta, điều tôi muốn rất đơn giản, tôi chỉ cần nhà họ Ngôn bảo vệ chu toàn cho Hứa Minh Tâm!"
Yêu cầu này nằm trong dự liệu của Ngôn Dương, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của Ngôn Dương.
Nhà họ Ngôn đã nhận nhân tình lớn như thế của anh, anh có đưa ra yêu cầu quả đáng đi chăng nữa, thì ông ta cũng sẽ cắn răng đáp ứng.
Nhưng giờ, lại chỉ là để cho nhà họ Ngôn bảo vệ chu toàn cho Hứa Minh Tâm, trong mắt ông tay thì chuyện này có vẻ hơi không đáng giá.
Ông ta không kìm được nhắc nhở: "Chú em Cố, yêu cầu này của cậu không khỏi đơn giản quá rồi nhỉ? Chỉ đơn thuần là bảo vệ cô bé đó, thế thì cần gì phải làm to chuyện đến thế, cậu còn bán cho Ngôn Dương tôi cái nhân tình to như thế hả?"
"Bởi vì cô ấy đáng giá, tôi nghĩ điểm này thì anh Dương càng có quyền phát biểu hơn tôi nhi, tôi đang cố gắng học theo anh đấy."
Ngôn Dương nghe vậy thì khóe miệng không kìm được nhếch lên một nụ cười yếu ớt, ông ta khẽ lắc đầu: "Trong giới quyền quý ở Kinh Đô, tôi luôn là tài liệu giảng dạy phản diện, bị người ta lấy ra làm trò cười, thế mà cậu lại học tối à?"
"Bởi vì cô ấy đáng để tôi làm vậy, không phải sao? Tôi nghĩ chị dâu ở trong mắt anh, cũng đáng giá."
Ngôn Dương nghe vậy thì sắc mặt thâm trầm hơn vài phần, nói như thế thì bọn họ có chút cùng chung chí hướng rồi.
"Chú em Cố, nếu tôi và cậu mà ở cổ đại, thì thể nào cũng là vị đế vương yêu mỹ nhân không yêu giang sơn." "Cô ấy chính là giang sơn của tôi, không có gì quan trọng hơn cô ấy. Cho nên, tôi không có yêu cầu gì khác, nhà họ Ngôn lớn mạnh, thì thân phận của vị hôn thê của tôi cũng tăng lên theo. Nhưng tôi vẫn cần anh Ngôn giúp tôi một việc, tôi biết quý phu nhân thường xuyên tham dự các cuộc xã giao, xin hãy đưa vị hôn thê của tôi đi cùng.