"Cố Gia Huy."
Ba chữ ngắn gọn, khiến cho trái tim anh ta hơi trầm xuống.
Sao lại là ông trùm khó chơi này hả?
Bá chủ giới kinh doanh, thủ đoạn thông thiên, J.C thể hiện tài năng từ một năm trước, chỉ trong một năm đã ngang sức ngang tài với tập đoàn Cô Thị.
Người này còn là cậu ba nhà họ Cố, quan hệ cực rộng.
Thế mà Hứa Minh Tâm lại là người của anh!
"Anh bảo thả người thì phải thả người chắc?"
"Anh biết chợ đen chứ? Người ở chợ đen, chỉ cần đưa tiền, bảo đảm làm việc. Anh đã lăn lộn ở chỗ này rồi, biết quy củ, tư vị bị người ta ám sát chẳng dễ chịu gì. Trong sáng trong tối tôi đều có thể làm cho anh chết không có chỗ chôn!"
Đại ca nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, anh ta liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm, người phụ nữ này đúng là một tai họa.
Nhưng vẫn có thể làm cho Đại Ngưu trở về an toàn, cũng có thể cầm được năm ngàn vạn là cũng coi như rất được rồi!
"Được, tôi đồng ý với anh, một tay giao tiền một tay giao người."
"Tôi đợi anh."
Mười phút sau, đại ca dẫn Hứa Minh Tâm qua, mặc dù những người còn lại có hơi không cam tâm, nhưng mà nhìn đến chỗ nhiều tiền thế này, bọn họ cũng ngoan ngoãn ngậm miệng rồi.
Lúc Hứa Minh Tâm nhìn thấy Cố Gia Huy, vành mắt đều đỏ rồi.
Đại Ngưu vừa thả tay ra, Hứa Minh Tâm liền chạy nhanh qua.
Cố Gia Huy thấy cô vẹn toàn không tổn hao gì, trái tim treo lên cũng coi như buông xuống.
Anh nắm chặt tay của cô, anh nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn rồi."
"Tôi biết là anh sẽ tới mà!"
"Ngoan, tôi xử lý xong, chúng ta về nhà luôn."
Anh giao người cho Khương Tuấn, sau đó mở cái hòm ra cho đối phương xem, chứng minh toàn bộ là tiền thật.
Đối phương lấy được tiền rồi, bọn họ nói: "Hôm nay đắc tội rồi, hy vọng sau này chúng ta sẽ không có cơ hội giao phong."
"Sẽ không có nữa đâu."
Cố Gia Huy thản nhiên nói.
Đại ca nghe thấy câu này, thì cứ cảm giác trong lời này có ý gì đó, nghe hơi là
la
Nhưng anh ta vẫn chưa nghĩ nhiều.
Trước đó, số tiền kia kiểm tra thì không có việc gì, trong hòm cũng không có bất kỳ đồ gì, nghĩ nghĩ chắc Cô Gia Huy cũng sẽ không có cách gì.
Tiền hàng thanh toán xong, đối phương vội vàng lên thuyền rời đi nhân lúc trên biển sương mù dày đặc.
Cố Gia Huy lên xe, Hứa Minh Tâm lập tức nói: "Cố Gia Huy, sao anh ngốc vậy, đối phương đòi một ngàn vạn, cho dù anh có tăng thêm thì đáng ra cũng chỉ cho hai ngàn vạn thôi, anh há miệng liền cho năm ngàn vạn, anh nhiều tiền không có chỗ tiêu, tài trợ cho người xấu sao?"
"Chỉ cần em bình an, tăng gia bại sản cũng không sao, huống hồ có năm ngàn vạn thôi mà, em là báu vật vô giá, quý giá hơn năm ngàn vạn đó mà."
"Tôi làm gì đáng giá năm ngàn vạn, bán tôi theo giá thịt heo thì mới bán được có bao nhiêu tiền hả?"
"Thịt heo? Có phần rẻ quá rồi nhỉ?"
"Vậy thì thịt bò đi, một cận thịt bò hai mươi tệ! Tôi mới chín mươi cân, có thể bán được bao nhiêu tiền, thế mà anh lại dùng năm ngàn vạn! Mẹ ơi!"
"Đừng buồn nữa, tiền tôi sẽ không cho, người tôi cũng sẽ không thả, được rồi chứ."
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Hứa Minh Tâm hơi nghi hoặc, Cố Gia Huy chỉ cười chứ không nói, anh đánh mắt với Khương Tuấn.
Hứa Minh Tâm cứ cảm thấy hai người mắt đi mày lại, cứ như thế là có gian tình gì đó vậy.
Nhưng mà Cố Gia Huy không nói cho mình biết, anh bảo mình còn nhỏ, không nên biết.
Suy cho cùng, chuyện này rất máu tanh.
Trên thực tế, trong chiếc hòm đó có một tường kép, bên trong đã đặt máy định vị.
Chiếc hòm đó cũng được làm từ kim loại quý, một khi đóng vào thì rất khó làm hỏng, hơn nữa cũng sẽ phóng ra nước.
Cố Gia Huy đã ngăn cản cảnh sát, bảo Lệ Nghiêm kéo dài thời gian, còn anh thì bố trí máy bay trực thăng.
Mặc dù trên biển có sương mù không dễ bay, nhưng dựa vào tín hiệu trên chiếc hòm, có thể nắm được tuyến đường.
Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, cho bọn họ vĩnh viễn táng thân dưới đáy biển.
Đợi khi mặt biển gió âm sóng lặng, lại cử người xuống biển vớt, người và của đều không mất.
Ai dám động vào Hứa Minh Tâm, đây chính là kết cục cuối cùng.
Hứa Minh Tâm về sở cảnh sát lập hồ sơ, Cố Gia Huy vẫn luôn đảm nhiệm làm người dân hiền lành an phận thủ thường.