Cả cốc cà phê đó đã hắt thẳng lên mặt.
Dù cô ấy đã kịp lấy tay che, nhưng vẫn bị hất vào.
Cà phê nóng bỏng theo áo chảy vào, áo len dính lên da đau đến tim.
Cô ấy cảm thấy mặt đau rát nóng bỏng, cổ và cổ áo cũng...
Cố Yên nóng lòng như lửa đốt, cô ấy vội vàng đỡ cô dậy.
"Minh Tâm, cô không sao chứ? Mẹ nó! La Xuân Hương chị đợi đấy cho tôi, bà đây không đập nồi nhà chị, bà đây theo họ chị! Minh Tâm, cô đi bệnh viện với tôi trước nhé, chúng ta từ từ tính!"
Cố Yên không dám chậm trễ, vội vàng đỡ Hứa Minh Tâm rời đi.
La Xuân Hương nghe thấy câu nói hung dữ này, rồi lại nhìn thấy hai má Hứa Minh Tâm đỏ lên với diện tích lớn, cô ta cũng sợ lắm.
Dù sao... Hứa Minh Tâm cũng là người vô tội.
Cô ta đi theo cũng không phải, không đi theo cũng không phải, cô ta đứng yên tại chỗ do dự.
Hứa Minh Tâm đã được đưa tới bệnh viện, Cố Yên đích thân xử lý vết bỏng cho cô.
Trên mặt còn may, cà phê đã trượt xuống hết vào trong áo.
Quần áo dán vào da thịt ở ngực, cho nên vết bỏng ở ngực khá rõ, đã nổi bên bọng nước rồi.
Hứa Minh Tâm đâu đến nỗi muốn khóc, nhưng khóe miệng vừa méo xuống một cái đã liên quan tới diện tích bị bỏng, cô đau nhưng không dám làm biểu tình gì.
"Yên Yên... cô có thể đưa tôi cái gương được không? Tôi muốn xem xem bộ dạng hiện tại của tôi."
Cố Yên lấy gương cho cô, cô nhìn thấy trên mặt đã thoa một tầng thuốc bỏng màu vàng nhạt, mát mát lành lành, và toàn là mùi thảo dược.
Má trái rất nghiêm trọng, má đỏ lừ, còn hơi sưng tấy, cho dù đã thoa thuốc lên cũng không che được.
Cô cảm thấy mặt mình đã tròn một vòng lớn, giống như... đầu heo.
Cái này có tính là hủy dung không!
"Tôi đã gọi điện nói cho anh ba biết rồi, anh ba sẽ tới đây nhanh thôi. Đều tại tôi không tốt, tôi quên mất đằng sau còn có cô nữa."
"Cô gọi anh ấy tới làm gì, bây giờ trông tôi thế này thì sao mà gặp người được?"
"Yên tâm đi, cho dù cô có xấu đến mức bi thảm nhất trần, anh tôi cũng sẽ không chê cô!"
"Tôi không muốn bi thảm nhất trần, bây giờ tôi đã xấu lắm rồi..."
Rất nhanh, Cố Gia Huy đã chạy tới, Hứa Minh Tâm đang ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa.
Mặt của cô... lại sưng lên vòng rồi.
"Minh Tâm, em không sao chứ? Yên Yên bảo em bị bỏng."
Cậu ba Cố muốn quay người cô lại, nhưng lại bị cô ngăn cản.
"Cậu ba Cố, tốt nhất là anh phải chuẩn bị tâm lý đi, tôi sợ tôi sẽ dọa anh sợ đấy."
Hứa Minh Tâm đau khổ nói, cô rất là ủ rũ.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, anh nghĩ tới lời Cố Yên nói.
Cốc cà phê nóng hổi đó đã hắt lên mặt cô, lẽ nào đã hủy dung mặt rồi sao?
Dù là vậy, anh cũng sẽ không ghét bỏ.
Trước đây, ngay cả nửa mặt của mình bị lửa thiêu thành như thế, cô còn khoan dung được, bây giờ vết bỏng nho nhỏ này có tính là gì?
"Minh Tâm, không sao, bây giờ y học phát triển như vậy, em chỉ bị bỏng nhỏ mà thôi, em đừng quá buồn, chắc chắn có thể giải quyết được. Em quay người lại, tôi xem xem em thế nào đi."
"Rất xấu..."
"Có xấu đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chê em!"
Thái độ của Cố Gia Huy trở nên cứng rắn, anh ôm lấy cô.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, cuối cùng anh không nhịn được phì cười.
"Em... sao em lại biến thành cái bộ dạng này?"
"Anh còn cười tôi? Tôi đã buồn lắm rồi, anh còn cười tôi!"
"Trước đây tôi cứ nghĩ là em không béo, khuôn mặt búp bê mập một tí, hình như không có thịt lắm. Giờ xem ra, lại mượt mà hơn rất nhiều, rất có tướng phúc khí."
Hai má của Hứa Minh Tâm đều sưng phình lên, giống như đã ăn vụng đồ vậy, trông giống như... con chuột hamster.
Ừm, giống một con chuột hamster nhỏ đáng yêu.
"Tôi còn tưởng em làm sao nữa cơ, vẫn may, vẫn là Minh Tâm nhỏ của tôi."
"Hu hu... đau quá... không được khóc không được cười, không được cử động khóe miệng, nếu không thì đau lắm..." "Không chỉ khuôn mặt, còn có cổ, còn có ngực, hu hu, anh xem, có bọng nước hết rồi."