Hứa Minh Tâm trốn ở cầu thang cũng có thể cảm nhận được, trái tim đập thình thịch.
Cô còn nhớ, lần trước Cố Trác Đông đến đây là hăng hái, như thể ăn chắc Cố Gia Huy sẽ không phản kháng vậy.
Giờ mới qua bao lâu, thế lực của hai người ngang sức ngang tài, Cố Gia Huy ẩn ẩn còn sắp vượt qua anh ta, nhỉnh hơn một chút.
Hiện tại thắng bại rõ ràng.
Chỉ là Hứa Minh Tâm buồn bực, Cố Gia Huy ra tay làm hại Cổ Tử Vi rồi sao?
Cố Trác Đông nghe thấy những lời đó, ánh mắt lóe ra.
Đôi mắt chim ưng hung hăng nheo lại, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu bớt ở chỗ này ngậm máu phun người đi, tôi không biết cậu đang nói gì! Cậu và anh hai là gặp tai nạn cũng muốn chơi xấu đổ lên đầu tôi."
"Đúng là trên tay tôi không có bằng chứng đầy đủ, nhưng tôi dám chắc là anh. Tất nhiên, tôi cũng không làm gì được anh, giống như bây giờ anh biết Cố Tử Vị là tôi ra tay, anh làm gì được nào, anh có bằng chứng gì không?"
"Cố Trác Đông, nón nợ của anh hai, tôi sẽ từ từ tính với anh! Nếu khi xưa anh tha cho chúng tôi một con đường sống, tôi cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng như bây giờ, có lẽ anh vẫn có thể an ổn làm tổng giám đốc Cố Thị của mình. Nhưng anh không an phận, vậy thì anh cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Cậu... lẽ nào cậu còn muốn tranh giành cổ phần của tập đoàn Cố Thị với tôi nữa hay sao? Cậu đã từng nói, cậu sẽ không làm người thừa kế, lẽ nào cậu muốn nuốt lời?"
Đây mới là cái mà Cố Trác Đông lo lắng nhất.
Anh ta không thể đến cuối cùng cái gì cũng mất hết được.
"Yên tâm, cái này tôi sẽ không nuốt lời."
Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, khiến cho Cố Trác Đông không nắm được.
Nghe được lời này, đáng lẽ ra anh ta phải yên tâm, nhưng... tại sao trái lại càng thêm sợ hãi.
Chẳng nhẽ Cố Gia Huy vẫn còn đường rút gì đó hay sao?
"Anh cả, những gì nên nói chắc anh đã nói xong rồi, tôi cũng phải tiến khách rồi, nhưng trước khi tiến khách tôi cũng muốn trả lại anh một thứ giống vậy."
"Cái gì?"
UN
Cố Trác Đông vừa dứt lời, không ngờ Cố Gia huy đã vung tay hung hăng đấm xuống.
Quyền này rất nặng.
Cố Trác Đông lảo đảo vài bước, đụng vào cửa mới dừng lại.
Anh ta lau khóe môi, môi toàn là máu.
"Cậu..."
Cố Trác Đông tức đến nỗi không nói nên lời.
"Trước giờ tôi toàn ăn miếng trả miếng, anh không thể đánh không tôi một quyền. Anh cả đi thong thả, tôi không để người 'mời anh ra ngoài nữa."
Cố Gia Huy lạnh giọng nói.
Cố Trác Đông cắn răng, đành phải xoay người rời đi.
Qủa đau này chỉ có thể nuốt xuống, biết rõ là Cố Gia Huy làm, nhưng anh ta không có bằng chứng, thì không thể làm gì anh.
Cố Gia Huy chết tiệt, anh ta sẽ không thua đâu.
Chỉ cần tập đoàn Cổ Thị vẫn vững vàng trong tay anh ta, thì anh ta vẫn còn cơ hội trở mình!
Anh ta nhất định sẽ làm cho nghiệt chủng này hối hận, khiến cho anh nhận kết cục đắng, không được chết tử tế đi xuống âm tào địa phủ tìm người anh đoản mệnh kia của anh.
Anh ta sẽ trả thù!
Cố Gia Huy tiễn Cố Trác Đông đi, anh hơi đau đầu, anh đỡ trán. Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Cố Gia Huy nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại thì nhíu mày, cuối cùng vẫn bắt máy.
Đối diện truyền tới giọng nói vội vã của Cố Gia Bảo.
"Cậu ba, Cổ Tử Vị... chuyện đó không phải con làm, đúng không?"
Ông ấy có chút dè dặt.
Cố Gia Huy nghe thấy giọng nói của ông ấy, anh hơi áy náy.
Cái này cũng ngang với lại anh làm.
"Xin lỗi."
Ba chữ ngắn ngủi, khiến cho thân hình Cố Gia Bảo hung hăng run lên. Điện thoại cũng suýt thì không cầm vững.
"Thật ra bố cũng đã đoán được, không phải sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, hỏi con cái vấn đề vô vị này."
"Thằng bé... thằng bé là cháu ruột của con đấy!" "Con chưa giết chết nó, đã là coi nó là cháu con rồi."