Tính cách chân thành của cô rất dễ làm người ta rung động, cô lại xinh đẹp, tươi ngon mọng nước, khiến cho nhiều người thích, nhất là trưởng bối.
Cố Gia Bảo và vợ chồng Ngôn Dương đã coi cô như con gái ruột từ lâu rồi, người khác không có cái sức hút này đâu.
Mỗi ngày, anh đều phải đề phòng có người theo đuổi Hứa Minh Tâm, đầu lớn như cái đầu.
Cố tình cô nhóc này lại cứ nghĩ rằng mình không có điểm tốt, rõ ràng toàn thân là châu báu, nhưng bản thân cô chưa phát hiện ra mà thôi.
Vẻ ngoài có thể làm rung động lòng người trong chốc lát, nhưng cái có thể làm cho người ta chung sống với nhau cả đời là nội hàm của một người.
Từ giây phút cô quay người lại, anh liền biết, đời này anh không thể buông tay cô được rồi.
"Cố Gia Huy, gặp được anh, tôi tam sinh hữu hạnh." (tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời.)
"Ừm, tôi cũng vậy."
"Vậy... tôi muốn ăn bánh mật rán này... làm phiền công tử ốc trả tiền."
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói, sau đó hai người ngồi trong quán ăn.
Trong quán khá đông, Cố Gia Huy vừa đi vào thì lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Dù sao thì anh chàng đẹp trai như thế này trăm năm khó gặp một lần đấy.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt của những cô gái kia, ai nấy đều như lang như hổ, mắt sáng như đuốc.
Cô đưa đũa cho anh, cô nói: "Anh yêu, đút em ăn đi."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười, trước đó còn bảo là cô không hành động, thế mà bây giờ phản ứng ghê thế?
Anh còn tưởng là cô vợ nhỏ của anh cả đời không thông suốt, để mặc mình là lá chắn cơ.
Cố Gia Huy tâm trạng tốt, đút cho cô ăn.
"Có phải em thích như thế này, đúng không?"
"Đúng là tôi không thích phí tâm tư đi ngăn cản những oanh oanh yến yến đó, nhưng mà... anh nói cũng có lý, tôi cũng không thể cứ để mặc. của tôi chính là của tôi, mặc dù biết người khác không cướp được, nhưng người khác chạm vào một chút, thì đúng là trong lòng tôi thấy khó chịu."
"Nếu trong lòng không thoải mái, tại sao phải nhẫn nhịn, đáng lẽ ra phải chủ động đánh trả chứ, không phải sao?"
"Em đã thông suốt rất nhiều."
"Tôi cũng cảm thấy gần đây IQ của tôi cao lên rồi, làm bài tập cũng vèo vèo vèo, anh mau khen tôi đi!"
"Vợ tôi là giỏi nhất."
"Vợ gì chứ... tôi vẫn chưa cưới anh đâu."
Hứa Minh Tâm đỏ mặt, tức giận lườm anh một cái.
"Sớm muộn gì cũng thế, em phải quen sớm đi, em cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, cũng có thể em sẽ gọi chồng sớm hơn đấy."
"Mặt dày, mau ăn đi, tôi đói lắm rồi."
Ông xã, bà xã...
Hình như có vẻ rất ngọt ngào.
Bọn họ ăn xong, thì đi về.
Ngô Ân vẫn đang chờ nên chưa đi ngủ, cô ta chờ ở cửa, trong nhà đã có điện
lại rồi.
Khi cô ta nhìn thấy Cố Gia Huy cõng Hứa Minh Tâm, cô ta nổi trận lôi đình, nắm đấm cũng xiết chặt lại.
Cô ta vội vàng tiến lên đỡ lấy Hứa Minh Tâm, cô ta nói: "Ay ya, chân cô vẫn đau à, hay là tôi giúp cô nhé, tôi đưa cô về phòng."
"Không cần, tôi tự làm."
Cố Gia Huy lùi về sau một bước, tránh được bàn tay của cô ta.
Hứa Minh Tâm đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Ngô Ân này xấu xa thật đấy, thế mà vừa nãy đã bóp cánh tay cô.
Ngô Ân nghe thấy vậy thì tức đến nỗi dậm chân.
Cố Gia Huy đưa cô về phòng, Ngô Ân sợ Hứa Minh Tâm quyến rũ Cố Gia Huy, cô ta cũng đi theo.
"Cái đó... nếu Hứa Minh Tâm đã bị thương, anh để cô ấy nghỉ ngơi sớm đi?"
"Đừng... tôi sợ, anh ở lại với tôi đi." Hứa Minh Tâm khoác lên cánh tay Cố Gia Huy, cô nói với vẻ đáng thương.
"Được."
Cố Gia Huy mỉm cười gật đầu đồng ý, điều này khiến cho Ngô Ân tức lắm.
Hứa Minh Tâm này chắc chắn đã sử dụng thủ đoạn dụ dỗ gì rồi, cô với trước kia tưởng như hai người vậy, thế mà còn chủ động xuất kích.
.AL
Chết tiệt, biết sớm thì vừa nãy đã đi theo rồi.
Ngô Ân nghĩ cách ở lại, cô ta cầm rượu thuốc của nhà tới, thảo dược hái từ trên núi, rất có hiệu quả.
Cô ta muốn tìm cơ hội, xen vào giữa bọn họ, không để Cổ Gia Huy và cô có tiếp xúc cơ thể.
Nhưng mà cô ta đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, đều bị Cố Gia Huy ngăn lại, anh muốn tự tay làm.
Cô ta hết cách, đành phải nhìn hai người họ giống như đã hình thành một cái từ trường ẩn hình, người khác không thể chen vào.
Cô ta cứ chờ ở đấy, cô ta không tin Cổ Gia Huy không về phòng ngủ.
Đến cuối cùng, Hứa Minh Tâm buồn ngủ quá rồi, cô đẩy Cố Gia Huy, bảo anh mau đưa Ngô Ân đi đi, cô thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Không ngờ Ngô Ân lại mặt dày đến vậy, lúc trước cô cố tình để bị cô ta xúi đi chỗ khác, cho cô ta có cơ hội ở riêng với anh.
Không ngờ cô ta còn lấy oán trả ơn.
Cố Gia Huy gật đầu, cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải cách hay.
Anh quay người đi ra ngoài, lúc này Ngô Ân mới thỏa phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng bám theo.
"Được rồi, cô Ngô, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."
Anh chặn cửa phòng, không có ý cho cô ta đi vào, giọng điệu lạnh lùng thờ ơ.
Ngô Ân bị thái độ của anh dọa sợ, dù sao thì trước đó còn dịu dàng với cô như thế. Cô ta suy nghĩ, cuối cùng không kìm được nói: "Anh Gia Huy, thật ra anh bị Hứa Minh Tâm lừa rồi! Cô ta hoàn toàn không có họ hàng ở đây, em đã kiểm tra rồi, cho dù là nhà họ Hứa hay là nhà họ Ngôn. Cô ta là vì tới gần anh nên mới đến đấy, loại phụ nữ này, quả thật là loại bụng dạ khó lường!"