Mỗi bước Hứa Minh Tâm đi đều làm đến nơi đến chốn, anh và nhà họ Ngôn đã cho cô chỗ dựa vào cơ hội, cô không có dương dương đắc ý, cũng không có tiêu tiền như nước, mà là nắm chắc, làm bàn đạp, cố gắng bay lên.
Anh đã chọn được một cô vợ tốt thật rồi, nhưng đồng thời cũng làm anh rất buồn rất đau
lòng.
Nếu, anh không phải là Cố Gia Huy, thế liệu có phải cô sẽ sống thoải mái hơn một chút
không.
"Ngốc này, được ánh mắt của mọi người để ý cũng không hề tốt, áp lực sẽ rất lớn, tôi thật sự sợ là em không chịu nổi."
"Sau khi ở bên anh, năng lực chống lại áp lực của tôi đã tăng lên nhiều rồi. Trước kia là trái tim thủy tinh, bây giờ trái tim kim cương!
"Sao em không oán trách tôi? Chẳng phải cô bạn gái khác đều tìm bạn trai khóc lóc sao?"
"Oản trách cái gì? Đây là cơ hội nghàn năm có một, mẹ nuôi tin tưởng tôi ủng hộ tôi, tôi cũng cảm thấy là mình có thể làm tốt. Mỗi ngày anh làm việc mệt như vậy, còn muốn anh dỗ tôi, há chẳng phải là quá không công bằng với anh rồi à?"
"Anh để tôi ôm ôm, làm đêm thịt một lát là được rồi."
Hứa Minh Tâm hài lòng thỏa dạ nói, cuối cùng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, cô không chống đỡ được nữa, trực tiếp dựa vào trong lòng anh ngủ mất.
Cố Gia Huy im lặng thở dài, sau đó đưa cô về phòng.
Anh đi đến ban công, muốn tìm người nói chuyện, cuối cùng anh gọi cho Ôn Thanh Vân.
Bên nước Y đang ở giờ gần tối, Ôn Thanh Vân pha xong một cốc cà phê, đang từ từ thưởng
thức.
"Sao lại nhớ đến gọi điện cho chị vậy, gặp phải chuyện gì rồi à?"
"Tôi muốn hỏi là, kết hôn với tôi, có áp lực lớn đến vậy thật sao?"
"Sao vậy?"
Cổ Gia Huy nói chuyện dạo gần đây của Hứa Minh Tâm một lượt.
"Thấy cô ấy thương tôi như thế, vốn nên là tôi che chở cô ấy cả đời vô lo vô ưu, nhưng giờ tôi lại mang đến nguy hiểm, cũng mang tới phiền phức cho cô ấy."
"Cậu hối hận rồi à?"
Cố Gia Huy rơi vào trầm mặc.
"Nếu cậu hối hận, thì tôi khuyên cậu buông tay sớm đi, cậu do dự không quyết, còn không đáng để cô ấy làm thế"
"Tôi không hối hận, tôi sợ cô ấy hối hận." "Đàn ông a, thật là ngu xuẩn, lúc nào cũng phỏng đoán tâm ý của phụ nữ, cho dù tâm ý của người phụ nữ đã thể hiện ra rõ ràng như thế rồi. Các cậu thích làm chuyện lo sợ không đầu, thật là không đỡ lo gì cả. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hứa Minh Tâm, làm tôi nhớ đến anh hai cậu. Lúc đó các cậu đang rất là bình thường
Manleton, tôi muốn cưới anh ấy là chuyện khó khăn biết bao." "Cho nên anh hai cậu liều mạng phấn đấu, muốn làm ra sự nghiệp, danh chính ngôn thuận cưới tôi, chứ không phải dựa vào hư danh của nhà họ Cố. Thực ra, xuất phát điểm của bọn họ đều giống nhau, hy vọng trở nên ưu tú, không phải dùng tư thái trông chờ ngưỡng mộ ở bên tôi, mà là sánh vai cùng tiến, đứng ở độ cao giống cậu."
"Cho nên tôi hiểu cô ấy, nếu cô ấy không yêu cầu, thì không thể liều mạng như thế. Bây giờ cô ấy phấn đấu, cũng là do trước kia cô ấy chưa tiếp xúc bao giờ, chẳng khác nào đi lên từ con số không. Không có thiên phú, chỉ có thể kiên định bước đi, đây là điều đáng quý."
"Cho nên, lúc trước tôi nhận định anh hai cậu, bởi vì tôi biết anh hai cậu yêu tôi, yêu rất sâu rất đậm, cho nên tôi muốn lấy anh ấy. Đợi cô ấy hai mươi tuổi, cậu nhất định phải cưới cô ấy về nhà, đừng có tiếc nuối giống tôi. Con cũng đã có rồi, nhưng lại không thể trở thành con dầu của nhà họ Cố, mặc một lần váy cưới vì anh ấy."
"Xin lỗi, là tôi làm chị nhớ lại kỷ niệm."
"Không sao, cậu không nhắc, tôi cũng nhớ anh ấy mỗi ngày."
Ôn Thanh Vân lau nước mắt, thở dài một hơi.
"Chị nói đúng, cô ấy cố gắng như thế, tôi phải trở nên tốt hơn nữa mới phải. Tôi sẽ yêu cô ấy, cũng sẽ nhanh chóng cưới cô ấy về nhà, để cho cô ấy sớm trở thành vợ của tôi."
"Nếu anh hai cậu mà biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Thanh Vân, tôi còn phải nói với chị một chuyện, CỐ Cố có thể quay về rồi, thời cơ chín muồi, tôi phải ra tay rồi."