"Đừng lộn xộn, nếu không tôi phải ăn em đó."
"Anh có thể ăn, dù sao tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói.
"Hiện giờ tôi rất không lý trí, cho dù tôi muốn em thật, tôi cũng sẽ không chọn vào lúc cảm xúc bất ổn như thế này, tôi sợ sẽ làm em bị thương."
"Cố Gia Huy, anh lắm quy tắc thật đấy... không phải mọi người toàn muốn là muốn sao? Sao đến chỗ anh, thì cái này không thích hợp, cái kia cũng không thích hợp vậy?"
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, anh đen mặt.
Anh... đây là bị khinh thường rồi hả?
Anh nhíu chặt chân mày, lật người đè cô nhóc dưới thân, anh nói: "Em nói gì?"
"Anh... anh được thật hả? Hay là anh ngại anh có bệnh không tiện nói ra thật? Nếu không thì sao lần nào anh cũng nhịn được vậy?"
"Em..."
Anh lại bị nghi ngờ nữa rồi.
Cố Gia Huy vốn đang có chút cảm xúc không đúng, giờ lại bị kích thích một chút, anh càng khó mà tự kiềm chế.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được động tác của anh, cả người căng thẳng, trong lòng khẩn trương chết đi được, thở mạnh cũng không dám thở một cái.
Nhưng cuối cùng...
"Hít..."
Cố Gia Huy lăn xuống giường, anh đau đến độ hít một ngụm khí lạnh, cuộn người đau đớn.
Hứa Minh Tâm mặc quần áo tử tế, rồi đứng lên, nhìn thấy anh đau đến nỗi cái trán toát mồ hôi lạnh, gân xanh giật giật, cô sợ đến nỗi đi vòng quanh.
"Xin... xin lỗi nhé! Tôi không ngờ lại... lại đau như vậy. Tôi vô ý, vô ý đá chân, không ngờ..."
Hứa Minh Tâm không ngờ lại đau đến vậy, anh chỉ dùng tay hơi thăm dò một chút, cô đã đau đến nỗi cả người run rẩy, không chút do dự, cô đã đá một cước.
Cố Gia Huy vốn cũng đang căng thẳng, một ông lớn như anh lại cẳng thẳng giống như một thanh niên mười mấy tuổi.
Anh cũng muốn suồng sã một hồi, dạy dỗ cô nhóc này một trận.
Nhưng không ngờ... cô quay người chính là một cú đá trả, suýt thì... muốn mạng già của anh rồi!
Hứa Minh Tâm nhìn anh với vẻ đáng thương, cô không biết rốt cuộc là đau cỡ nào, nhưng xem trên mạng hình như đúng là đau đến đòi mạng.
Cô giống như một đứa trẻ phạm lỗi, nhảy xuống giường rồi bụp một tiếng quỳ trước mặt anh.
May mà sàn nhà có thảm, may mà quần áo ngủ mùa đông đủ dày, không đau tí nào.
Cô chỉ có thiếu mỗi dập đầu cầu xin tha thứ nữa thôi.
"Sau này tôi sẽ không nói mấy lời kích thích anh nữa, tôi biết sai rồi! Cậu ba Cố, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, anh... bỏ qua cho tôi đi... huhu..."
Cố Gia Huy cũng đen mặt, hôm nay... không phải là một ngày tốt, đúng là ngày bất lợi.
"Vừa nãy em... muốn mạng của tôi à?"
Anh cắn răng nói, anh vẫn còn đau lắm.