Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được, hy vọng lần này anh sẽ không làm tôi thất vọng. Ngôn Dương, có những chuyện chỉ làm một lần thôi." 

"Biết." 

Ngôn Dương mỉm cười, trong lòng lại bổ sung thêm một câu. 

Mọi việc chỉ làm một lần thôi, không có quả tam ba bận đầu. 

Ngôn Dương quay người đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi xuống tầng rồi lên xe. 

Thư ký ở trước xe, nói: "Ông chủ, đã sắp xếp theo lời dặn của ông, mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa." 

"Ừm, khi Cố Gia Huy đị, dẫn người âm thầm bảo vệ bọn họ, đợi khi chuyện này trở thành kết cục đã định thì xuất hiện sau." 

"Ông chủ, anh Cố đã cảnh cáo chúng ta rõ ràng, nếu chúng ta phải người đi qua, chẳng phải là bại lộ sao?" 

"Lúc đó mọi chuyện đã kết thúc rồi, còn sợ cái gì nữa. Tôi chỉ cần cậu bảo đảm một chuyện, Hứa Minh Tâm không được chết, nếu cô ấy xảy ra chuyện không may, rồi mất đi, vậy thì bàn cờ này của tôi cũng thua." 

Ngôn Dương híp mắt, giọng nói có chút âm u. 

Bất kỳ canh bạc nào cũng cần phải bí quá hóa liều. 

Ông ta cũng đang đánh cược. 

Thư ký nghe thấy vậy, biết tính quan trọng của sự việc thì gật đầu lia lịa. 

"Thuộc hạ biết, lần này thuộc hạ đích thân đi, bảo đảm chắc chắn mọi chuyện không có sai sót." 

Ngôn Dương gật đầu, ông ta quay đầu lại nhìn cao ốc tập đoàn J.C, kiến trúc nguy nga cao lớn để lộ ra sự tĩnh mịch của tử vong. 

Ông ta thích cảm giác xáo trộn phong ba. 

Ông ta nhất định sẽ đúc ra thành lũy kiên cố nhất cho mình khi người đó ngóc đầu trở lại, bảo vệ người phụ nữ mà ông ta yêu thương! 

Buổi tối, Hứa Minh Tâm về đến nhà, Cố Gia Huy đã nói chuyện bái tế. 

Ngày giỗ của mẹ anh gần với tiết thanh minh, anh tính đợi cuối tuần cô được nghỉ thì đi về quê bái tế. 

"Quê á?" 

"Ừm, hình như tôi chưa kể chuyện về mẹ tôi cho em nghe." 

"Nếu anh thấy buồn thì đừng nhắc nữa." 

"Cũng không có gì, khi bọn tôi còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời. Năm thứ hai sau khi tôi ra nước ngoài, mẹ mất vì bệnh tật. Bác sĩ nói, nguyên nhân rất lớn là do chứng uất ức. Có thể thấy, những năm mẹ lấy bố là không hề vui vẻ." 

"Thế tại sao... bà ấy vẫn muốn lấy ông ấy?" 

Cái đó thì, khi đó mẹ của Cố Gia Huy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng Cố Gia Bảo đã hơn bốn mươi tuổi rồi. 

Cách biệt tuổi tác như thế không phải ai cũng vượt qua được. 

Nhìn mẹ của Cố Gia Huy cũng không giống là vì danh lợi quyền thế, nếu không thì cũng không thể uất ức thành bệnh được. "Lúc tôi rời khỏi nhà, tôi đã năm tuổi rồi, tôi đã ghi nhớ 

mọi chuyện từ lâu. Tôi có thể nhìn ra mẹ rất yêu bố, mẹ cũng đối xử với Cổ Trác Đông như đối xử với con mình, nhưng Cố Trác Đông không hề thích mẹ, luôn luôn coi bà ấy là kẻ thù. Khoảng thời gian đó, dư luận tin tức cũng rất nhiều và toàn có những lời bàn tán không tốt về bà ấy, có người còn cố tình bịa đặt 

sinh sự." 

"Là.... Cố Trác Đông à?" 

"Tôi không biết, bây giờ tôi đã có năng lực rồi, lại đi truy xét chuyện của hơn hai mươi năm trước nữa thì rất khó khăn. Tôi cũng không muốn phỏng đoán ác ý về Cố Trác Đông như thế, nếu không... tôi sợ tôi không kìm chế được, muốn mạng của anh ta." 

Cố Gia Huy u ám nói. 

Không phải là anh chưa từng điều tra, nhưng những bài báo năm đó đã bị xóa từ lâu rồi, hai mươi năm vật đổi sao dời, cho nên không thể nào kiểm chứng được. 

Anh từng nghi ngờ Cố Trác Đông, nhưng... lại không có trút giận sang anh ta. 

Anh đã đồng ý với Cố Gia Bảo, sẽ không thấy máu giết người, đây là giới hạn duy nhất của anh. 

"Lúc mẹ qua đời, chúng tôi có về, nhưng bỏ lỡ mất thời gian, mẹ đã hạ tảng từ lâu rồi. Từ đó, hàng năm tôi đều về bái tế, nhưng bây giờ đã thiếu đi một người. Năm nay, đã là năm thứ năm tôi đi bái tế bà ấy một mình rồi. 

"Tôi không phải là người sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK