Hứa Minh Tâm cũng chú ý đến động tĩnh ở bên này, cô yếu ớt hỏi: "Người đó là người theo đuổi anh à? Ly nước tôi vừa uống, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Cô ấy sẽ làm một ít trò vặt, nhưng sẽ không có nguy hiểm, ly nước cô vừa uống chắc là có vấn đề đấy, tôi thật sự xin lỗi."
"Anh xin lỗi thay cô ta, trong lòng anh, địa vị của cô ta không giống người bình thường đúng không?"
"Cô ấy thích tôi, còn tôi..."
Anh ta định nói xong lại thôi, cuối cùng anh ta lắc đầu chua xót.
"Anh cũng thích cô ta đúng không?" Nếu thật sự không để ý, thì sao lại coi trọng như vậy, cũng sẽ không lập tức hiểu ngay trò vặt của cô ta.
Nhất định là hai người rất quen thuộc, nếu không vừa nãy anh ta cũng sẽ không xin lỗi riêng cho cô ta.
Chắc chắn là giữa hai người có gì đó, có thể là đã xảy ra một số chuyện gì đó.
Hứa Minh Tâm thấy anh ta không muốn nói nhiều, cô cũng không hỏi nữa.
Cô khoát tay, chuyển chủ đề, cô nói: "Tôi cũng không biết đã uống cái gì, nhưng mong là không sao, bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì."
"Cô Hứa... tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cô có chịu giúp tôi hay không."
Viên Hạo cố lấy dũng khí, cuối cùng quyết định nói ra sự thật.
Cô tâm tính đơn thuần, nhưng không phải kẻ ngốc, nếu ý đồ của mình quá rõ ràng, thì sao Hứa Minh Tâm không nhìn ra cơ chứ.
Chi bằng lấy tình lay động ý, vừa nhìn là biết cô là một người cảm tính, nói không chừng sẽ giúp mình đạt được mục đích.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.
Hình như, anh ta đã hạ quyết rồi mới nói câu này.
"Tôi... tôi chỉ là một tôm tép nhỏ, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Chỉ có cô là giúp được tôi thôi, cuộc sống hạnh phúc của tôi có thể phải dính lên người cô rồi."
Anh ta cười chua sót, sau đó nói ra sự việc.
Sau khi Hứa Minh Tâm nghe xong, cô chuyển động mắt rồi nói: "Việc này, không phải là không được, nhưng..."
Nhưng nhà cô có ông chồng dữ kìa, nếu mà biết mình làm xằng làm bậy ở bên ngoài, anh sẽ lột da mình mất.
"Là vì anh Cố sao?"
"Sao anh biết?" Cô hơi ngạc nhiên.
"Thật không dám giấu, hôm đó lúc chụp ảnh, anh Cố còn cảnh cáo tôi, nếu đã nhận ra cô là người của anh ấy, thì không nên đánh chủ ý. Cho nên... bên phía anh Cố, vẫn cần cô giúp đỡ, nếu không anh Cố mà muốn phong sát tôi thật, thì tôi hết đường sống."
Viên Hạo nói ra cố kỵ của mình.
"Nhưng... tôi cũng rất sợ anh ấy á, anh không biết anh ấy tức giận lên, sắc mặt khó coi thế nào đâu, như bao công ấy."
"Nếu cô Hứa cũng không chế phục được anh Cố, vậy thì tôi đúng chỉ còn một con đường chết thôi."
"Nếu cô Hứa cũng không chế phục được anh Cố, vậy thì tôi đúng chỉ còn một con đường chết thôi."
"Được rồi được rồi, tôi thử xem... bụng tôi..."
Trong bụng cô ấy đã có phản ứng, thế mạnh như nước, cuối cùng cô đã biết trong nước hoa quả đó bỏ cái gì rồi.
Thuốc xổ!
"Không ổn rồi, tôi phải đi vệ sinh!"
Cô vội vàng chạy lên phòng nghỉ ở tầng hai, bỏi vì tầng một người qua người lại, sợ là toilet đã kín rồi.
May mà cốc nước đó không nhiều thuốc xổ cho lắm, tuy cô đau bụng khó nhịn, nhưng cũng không ngồi lâu lắm.
Cô đi ẻ ba bốn lần, suýt thì kết thúc luôn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi vệ sinh xong cô đi rửa tay, đang định đi ra ngoài, không ngờ có người đạp tung cửa phòng ra, rầm một tiếng, dọa cô giật cả mình.
"Chết tiệt! Anh ta vẫn dám thật!"
Giọng nói này... là của Ngôn Dương?
Hình như ông ta đang trong cơn giận, cô ấy sợ đến nỗi không dám đi ra ngoài.
Trong cơn phẫn nộ, Ngôn Dương hoàn toàn không chú ý đến việc trong phòng sáng đèn, toilet còn có một người sống.
"Hôm nay tôi phải khiến cho anh ta có đến mà không có về! Hôm nay, không phải là anh ta chết thì là tôi chết!"
Câu cuối cùng, mang theo lệ khí, giống như sấm sét nổ ầm ầm trong đầu Hứa Minh Tâm.
Anh chết tôi chết...
Nghiêm trọng thế sao?
Cô chưa bao giờ trông thấy Ngôn Dương như thế này, cảm giác thật đáng sợ.
Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?
Ngôn Dương vội vàng nói xong, liền quay người rời đi.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới dè dặt đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô thở phào một hơi.
Cô quay người đi xuống tầng, đúng là không có trông thấy bóng dáng Ngôn Dương.
Ông ta đi bắt ai rồi, thế mà nói ra những lời hung ác như thế.
Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, còn Thẩm Tuệ thì cũng đã phát hiện ra là Ngôn Dương đã mất tích, bà ấy đang tìm ông ta.
Bà ấy thấy Hứa Minh Tâm từ trên tầng hai đi xuống, thì hỏi: "Con có nhìn thấy chồng mẹ không? Vừa nãy vẫn còn ở đây, sao nháy mắt cái đã không thấy rồi vậy? Vừa nãy ông Dương tìm ông ấy, còn muốn thương lượng chuyện hợp tác nữa cơ, cái lão già không đứng đắn này lại đi đâu rồi?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô không biết là có cần phải nói cho Thẩm Tuệ biết, những gì mình vừa nghe thấy không.
Cuối cùng cô lắc đầu, ngậm miệng lại.
Cô thấy Thẩm Tuệ định đi ra đằng sau tìm Ngôn Dương, cô hơi lo lắng, cô chủ động đi cùng bà ấy.
"Mẹ nuôi, vườn hoa ở hội sở tối như mực, con đi cùng mẹ nhé."
"Đằng sau có nhân viên phục vụ, đèn đuốc sáng trưng, sợ cái gì? Mẹ đâu phải trẻ con."
"Con đi cùng mẹ, dù sao con cũng rảnh."
"Thế thì đi cùng đi, gặp ông ấy, mẹ phải hung hăng giáo huấn ông ấy một trận."
Thẩm Tuệ tức giận nói.
Hứa Minh Tâm đỡ bà ấy, đi đến đằng sau hội sở với bà ấy.
Đằng sau có một vườn hoa lớn, cũng có hồ bơi, còn có đình nghỉ ngơi nữa.
Môi trường rất tốt, bây giờ đã là tháng năm, gió xuân phả vào mặt.
Trong sân, rất nhiều hoa đã nở cả rồi, hương thơm bay vào mũi.
Bà ấy nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng của Ngôn Dương, thì không khỏi nghi hoặc.
"Rốt cuộc người này đi đâu rồi?"
Thẩm Tuệ không kìm được lẩm bẩm.
Hứa Minh Tâm bỗng chú ý đến, trong đình cách đó không xa, hình như... có bóng đen.
Chỗ đó tối thui, không có tí ánh sáng nào.
Đèn ở những chỗ khác không chiếu được đến chỗ tối đó.
Âm trầm khủng bố.
Hứa Minh Tâm sợ nhất là thuyết quỷ thần, nhìn thấy cái đình tối đen như mực, cô ấy dựa vào góc, sợ đến nỗi cả người căng thẳng.
Thẩm Tuệ cũng đã chú ý đến, hình như trong đình có hai người.
Bà ấy nhận ra một người, là bóng lưng của Ngôn Dương, còn người còn lại...
Tại sao... bà ấy thấy quen thế? Nhưng lại thấy rất lạ lẫm?
Bà ấy đi về phía đó, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm giữ lại: "Chúng ta hò một tiếng là được rồi, đừng đi qua đó, bố nuôi nghe thấy giọng mẹ chắc chắc sẽ đi tới."
Hứa Minh Tâm không chờ bà ấy trả lời, đã chủ động gọi: Bố nuôi, là bố à? Bố ở đấy làm gì vậy? Mẹ nuôi đang tìm bố đấy!"
Hứa Minh Tâm không chờ bà ấy trả lời, đã chủ động gọi: Bố nuôi, là bố à? Bố ở đấy làm gì vậy? Mẹ nuôi đang tìm bố đấy!"
"Dẫn bà ấy về."
Bên trong đình truyền tới giọng nói lạnh lùng của Ngôn Dương.
Thẩm Tuệ nghe thấy vậy, trái tim hung hăng run lên.
Khi nào thì Ngôn Dương dùng giọng điệu này nói chuyện với bà ấy cơ chứ?
"Ngôn Dương... anh sao vậy? Anh đừng làm em sợ?"
Thẩm Tuệ lo lắng hô lên, sau đó bà ấy đi về phía đó.
"Ảnh Tử!"
Ngôn Dương không thể không gọi Ảnh Tử đang núp trong chỗ tối ra, sở dĩ đèn ở đây mờ tối là bởi vì đã bị Ảnh Tử cắt đường dẫn đi rồi.
Ảnh Tử không thể không lộ người ra, anh ta chui ra từ dưới bể bơi, xoay người nhặt súng giấu ở trong bụi cỏ, sau đó vội vàng đi về phía Thẩm Tuệ.
"Ảnh Tử!"
Ngôn Dương không thể không gọi Ảnh Tử đang núp trong chỗ tối ra, sở dĩ đèn ở đây mờ tối là bởi vì đã bị Ảnh Tử cắt đường dẫn đi rồi.
Ảnh Tử không thể không lộ người ra, anh ta chui ra từ dưới bể bơi, xoay người nhặt súng giấu ở trong bụi cỏ, sau đó vội vàng đi về phía Thẩm Tuệ.
"Không được di chuyển, nếu không tôi sẽ nổ súng giết cô ta!"
Một người khác phát ra tiếng từ trong bóng tối, Thẩm Tuệ nghe thấy giọng nói này, trái tim hung hăng run lên, bà ấy trợn tròn mắt nhìn bóng người kia từ từ đi ra khỏi đình.
Đó là một khuôn mặt đáng sợ, trên mặt không có chỗ da nào đẹp cả, bởi vì do lửa thiêu, làn da nhăn lại, chồng cùng một chỗ, khuôn mặt đáng ghét.
Nếu không phải biết ông ta là một người sống, Hứa Minh Tâm đã tưởng ông ta là một ác quỷ rồi.
Cô sợ đến nỗi che miệng lại, còn Thẩm Tuệ, giây phút đó bà ấy đã khóc. Bà ấy nhận ra đôi mắt này... đó là người mà bà ấy từng yêu, nhưng... ông ta đã chết rồi mà!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK