Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó... đều ngã xuống, nhưng chỉ có một người vẫn đứng, hoàn hảo không tổn hao gì. 

Anh ta chậm rãi mặc quần vào, sờ soạng trên người Hứa Minh Tâm, chậm rãi tăng thêm lực đạo, để lại một vài vết xanh vết tím. 

Cố Tử Vị nhìn thấy cảnh này, trong lòng hung hăng run lên. 

"Bọn họ... bọn họ sao vậy?" "Tôi không biết, tôi chỉ biết là nhiệm vụ của tôi, là làm theo lời dặn của anh, đến đây làm bẩn cô gái này. Cơ thể cô ấy đúng là tuyệt vời, xúc cảm rất tốt, chẳng trách có thể làm cho anh nhớ mãi không quên, lần lượt bí quá hóa liều. Người khác là vì tài tử, còn anh là chết dưới váy hạt lựu của phụ nữ, Cố Trác Đông 

có đứa con trai như anh thật đúng là làm cho trái tim người ta lạnh lẽo mà." 

"Nếu tôi mà là bố của anh, cái đêm có anh đó, đúng thật là do xúc động rồi." 

"Anh... rốt cuộc anh là ai, con mẹ nó anh châm chọc gì tôi chứ." 

"Cũng đáng thương cho anh, nếu bản thân mà còn có một ít năng lực, thì đã có thể tự mình ra trận rồi, chỉ tiếc a!" 

Anh ta để lại đủ nhiều dấu trên người Hứa Minh Tâm xong, sau đó chậm rì rì lôi ba người kia ra đằng sau hộp giấy. 

Cố Tử Vị cũng không phải kẻ ngốc, lúc này còn không chạy thì còn chờ đến lúc nào? 

Anh ta liều mạng chạy về phía cửa, không ngờ chiếc cửa sắt nặng nề đó lạch cạch lạch cạch, chậm rãi đóng lại. 

Vào khoảnh khắc chiếc cửa hoàn toàn đóng lại đã phát ra một tiếng rầm. 

Cố Tử Vị nghe thấy tiếng chạy, trái tim hung hăng run lên. 

Anh ta phẫn nộ quay người lại, rồi nói: "Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn hại tôi có đúng không?" 

"Anh thật là ngu xuẩn, sự việc đã đến nước này rồi, thì tất nhiên là tôi muốn hại anh. Nếu không phải là tôi giúp anh, thì sao anh dễ dàng tránh được người của Cố Trác Đông chứ? Tôi đang dụ dỗ anh phạm tội đó, đứa trẻ ngốc!" 

Anh ta cười âm lãnh, giọng nói có hơi lành lạnh, ở trong nhà kho rộng này còn vọng lại tiếng vọng khe khẽ. 

Anh ta không nhanh không chậm, giống như là lưỡi hái của tử thần, từ từ thu lấy tính mạng của anh ta. 

Cổ Tử Vị nghe thấy vậy, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó. 

Đúng thế, sao anh ta lại dễ dàng tránh được cơ sở ngầm của bố như thế, anh ta còn tưởng là ông trời đang giúp mình, nhưng không ngờ là có người cố tình! 

Vả lại... anh ta vốn không có ý định tìm Cổ Gia Huy trả thù, anh ta biết rõ mình mấy cân máy lạng. 

Tục ngữ nói đúng, chết tử tế không bằng sống ỷ lại, anh ta chưa muốn chết. 

Nhưng... 

Những ngày gần đây, anh ta luôn gặp phải những người phụ nữ ti tiện, châm biếm chỗ đó của anh không được. 

Anh ta là một người đàn ông, bị làm cho nhục nhã phát điên, cho nên mới làm ra cái chuyện điên rồ như thế này. 

Là anh ta! 

Là anh ta đã lên kế hoạch từng bước một! 

"Là anh, là anh hại tôi, tôi phải liều mạng với anh!" 

Cố Tử Vi phát điên vọt qua, nhưng mà đối phương thân thủ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nghiêng người đã thành công tránh được. 

Trái lại, Cố Tử Vị thì ngã trên sàn, chật vật không chịu nổi. 

Đúng lúc này, bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng còi xe ô tô. 

Anh ta xem thời gian, tới sớm hơn dự đoán nhiều. 

Cổ Tử Vi sắp xếp người đi tung tin giả, nếu Cố Gia Huy mà lên núi thật thì chắc chắn không đến kịp. 

Cố Tử Vị đưa Hứa Minh Tâm đến nhà kho này, thời gian ở lại quá dài, mà Hứa Minh Tâm vẫn trong sạch, Cố Gia Huy tâm tư kín đáo, chắc chắn sẽ nghi ngờ. 

Cho nên anh ta đã bố trí người giả vờ làm dân làng từ trước, nói cho Cố Gia Huy biết, hoàn toàn không có chuyện này, đấy là tin nhảm thôi. 

Cố Gia Huy thông minh như vậy, tất nhiên sẽ hiểu ra là trong việc này có khuất tất, anh sẽ đi về. 

Trên đường đi anh ta đã để lại dấu vết cho anh, cùng lắm thì Cổ Gia Huy chỉ nghĩ là Cố Tử Vị ngu dốt, tệ nhất là không biết tiêu hủy chứng cứ mà thôi. 

tên côn đồ chuẩn bị cưỡng gian Hứa Minh Tâm. 

Cuối cùng, Cố Gia Huy cũng sẽ giận cá chém thớt trút giận lên đầu Cố Tử Vị, còn anh ta thì đã nghĩ xong cách lặng lẽ chuồn mất rồi. 

Tất cả, đều nằm trong kế hoạch, nằm trong lòng bàn tay. 

Anh ta vội vàng ngồi xổm người xuống, giả bộ háo sắc, bắt đầu xé đi lớp quần áo cuối cùng của Hứa Minh Tâm. 

Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy cảnh này, anh vội vàng tiến lên, đạp người kia một cái. 

Sau đó, anh phủ áo khoác lên người Hứa Minh Tâm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy không chịu nổi của cô, anh giận sôi máu. 

Người đó lập tức dựa theo tình thế, giả vờ làm ra vẻ cực kỳ sợ hãi, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. 

"Không phải tôi... là anh ta bảo tôi cưỡng bức người đẹp này, không phải tôi..." 

Cố Gia Huy nhìn về phía Cố Tử Vị vừa mới đứng lên. 

Cố Tử Vi đối diện với ánh mắt của anh, tịch mịch một mảnh, mang theo lệ khí tử vong, còn có tia thị huyết nữa. 

Trái tim anh ta lộp bộp một chút. 

"Chú ba... chú nghe cháu giải thích, sự việc không phải như chú nghĩ đâu, chú cũng là bị người ta hại, chú ba..." 

Dưới cơn giận dữ, làm sao Cổ Gia Huy có thể nghe những lời vô ích này của anh ta cơ chứ, anh đấm Cố Tử Vị một quyền thật mạnh. 

Cố Tử Vị chỉ có mỗi cơ thể cao lớn, trên thực tế là không chịu được một đòn. 

Quyền này đánh anh ta ngã nhào xuống đất, nửa ngày vẫn chưa dịu lại. 

Cố Gia Huy đạp một phát thật mạnh lên người anh ta: "Cháu to gan thật đấy, chú đã cho cháu con đường sống, tha cho cháu hết lần này đến lần khác, không ngờ cháu vẫn không biết điều như vậy. Bây giờ, cho dù là thiên hoàng 

lão tử tới, ông đây cũng không thể tha cho cháu." 

"Chú ba, không phải cháu, thật sự không phải cháu mà, là tên côn đồ này tính kế hãm hại cháu..." 

Cố Tử Vi muốn giải thích, nhưng căn bản là không ai tin lời này cả. 

Cố Gia Huy bế Hứa Minh Tâm lên, trực tiếp liên hệ với cảnh sát. Cố Gia Huy cũng vội vàng đưa người đi, còn tên côn đồ đó, lại vụng trộm trốn thoát từ cửa sổ đằng sau, lặng yên không một tiếng động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK