"Cũng được, nếu anh ta có ý tiến thêm một bước nữa thì tớ cũng sẽ không từ chối, ấn tượng cũng được."
Bạch Thư Hân thản nhiên nói, cô ấy ngửi thấy một mùi hương xa lạ, cô ấy tiến sát lại gần ngửi ngửi: "Hôm nay cậu có xịt nước hoa à? Sao trên người cậu thơm thế?"
"Có hả?"
Hứa Minh Tâm ngửi ngửi cô nhớ ra rồi.
Cô nói ra chuyện vừa nãy gặp Ôn Thành, rồi chỉ vào một vị trí ở bên kia.
"Ôn Thành và bạn cùng ăn cơm, vừa nãy lúc tớ đi vệ sinh thì gặp, nên có chào một cái. Trên người cô gái đó xực mùi nước hoa, tớ lại gần nên nhiễm một ít."
Bạch Thư Hân nghe vậy thì nhìn sang, liền nhìn thấy Ôn Thành và Đinh Ảnh.
Cô ấy lập tức hiểu ra, Đinh Ảnh có ý với Ôn Thành, cho nên cô ta rất có địch ý với cô ấy.
Thảo nào tối hôm đó lúc uống rượu, Đinh Ảnh mất kiên nhẫn với mình như vậy.
Thì ra cô ta coi mình là tình địch.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ăn ăn của chúng ta, lát nữa chúng ta đi dạo phố, càn quét một phen."
Sau khi hai người ăn xong, lúc đi ra ngoài thì trùng hợp đụng phải Ôn Thành và Đinh Ảnh.
"Cái đó... anh lái xe tới phải không?"
"Ừ, sao vậy?"
"Anh đưa tôi về nhà được không? Tôi đi giày cao gót, chân hơi đau.." Đinh Ảnh nói với vẻ đáng thương, sau cùng còn bổ sung thêm một câu: "Trong nhà tôi không có ai, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát, buổi trưa tôi nấu cơm cho anh ăn, thể hiện tài bếp núc, được không?"
"Xin lỗi, tôi phải đi thăm cháu tôi, hiếm khi chiều nay không có việc gì, được làm sớm."
"Thế anh đưa tôi đi một đoạn được không, nhà tôi ở đằng trước."
"Không được, tôi còn phải đụ mua ít đồ ăn. Nếu cô đau chân, tôi gọi taxi cho cô nhé."
Nói xong, Ôn Thành chặn một chiếc taxi cho cô ta, rồi trả tiền giúp
cô ta.
Đinh Ảnh bị anh ta nhét lên xe, cô ta tức đến cắn răng.
Cuối cùng Đinh Ảnh đã đi rồi, Bạch Thư Hân ở bên trong cánh cửa cũng cười đến nội thương.
Hứa Minh Tâm có hơi không hiểu, có chỗ nào buồn cười vậy?
"Cậu sao vậy?"
"Cô gái đó là người ở công ty bọn tớ, cô ta ở cùng bộ phận với anh ta, rõ ràng là người ta có ý với anh ta, cũng không biết anh ta EQ thấp, hay là giả ngốc, chặn họng khiến cho Đinh Ảnh á khẩu không trả lời được. Ha ha, tớ buồn cười quá."
"Sao cậu biết cô ta có ý với anh ta?"
"Không có ý thì đi làm sẽ mặc đẹp như vậy, trang điểm tinh xảo như vậy à, thậm chí còn đặc biệt xịt nước hoa? Không có ý con gái sẽ chủ động mời đàn ông đến nhà cô ta, trong nhà còn không có ai? Tớ còn tưởng cậu và Cố Gia Huy yêu đương lâu như vậy rồi, có tiến bộ rồi cơ, không ngờ cậu vẫn ngốc như vậy."
"Đi thôi, chúng ta cũng phải đi dạo phố nữa."
Sau khi Bạch Thư Hân đi ra ngoài, không ngờ Ôn Thành vẫn chưa đi, anh ta dừng xe trước cửa nhà hàng.
Thấy bọn họ đi ra, anh ta lập tức tiến lên: "Các cô ra rồi à."
"Anh tìm chúng tôi có việc gì?"
"Không... Minh Tâm nói... nói các cô đang ăn cơm ở đây... vừa nãy tôi chưa kịp đi, đi chào hỏi. Tôi muốn... tôi muốn hỏi cô... sao cô, sao cô... không đi làm..."
Một câu này, gian nan bật ra.
Ôn Thành thoáng thấy ý cười trong mắt Bạch Thư Hân, mặt anh ta đỏ lên.
Tại sao mỗi lần ở trước mặt Bạch Thư Hân, mình đều mất mặt như thế này?
"Ôn Thành, sao anh nói lắp nghiêm trọng thế?"
Hứa Minh Tâm vô hình bổ đao.
"Có thể là trông tớ hung thần ác sát, anh ta vừa nhìn thấy tớ liền cà lắm."
"Không... không phải đâu..." Ôn Thành sốt ruột nói: "Hôm nay cô... hôm nay rất xinh đẹp..."
Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, cô ấy không nhịn được bật cười.