Mà cử động lần này của nhà họ Ngôn, mọi người cũng nhìn ở trong mắt.
Mọi người đều không dám chọc vào Hứa Minh Tâm, nhà họ Trình đã phải trả một giá khổng lồ, ai còn dám đắc tội nhà họ Ngôn nữa đây?
Thân phận của Hứa Minh Tâm nhoáng cái đã trở nên cao quý, nhà thái độ của nhà họ Ngôn, nào có phải là con gái nuôi, con gái ruột cũng dư dả á.
Nhà họ Hứa vì tránh dư luận, cũng đi theo gây một chút rắc rối cho nhà họ Trình, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Hứa Minh Tâm đọc tin tức, cái đầu to ra.
Cô chỉ có thể tự an ủi mình, là di chứng sau khi não bị chấn động, cho nên trí lực không theo kịp, không xem được những vấn đề phức tạp như này.
Còn lâu cô mới quan tâm tin tức, cô chỉ quan tâm kỳ thi cuối kỳ của mình thôi.
Tuần thứ ba của tháng là thi cuối kỳ, mình đã nằm trên giường hơn mười ngày rồi, mắt thấy kỳ thi đang tới gần, giờ phải làm sao đây? Năm sau thi lại sao? Nhưng mà trượt môn thì mất mặt lắm!
Hôm nay là ngày cô xuất viện, nhưng mà Hứa Minh Tâm lại không vui nổi, mặt chau mày ủ.
Cố Gia Huy đến đón cô, vết thương của cô cũng tạm ổn rồi, vết thương ở sau gáy đã khâu lại và cắt chỉ, lấy tóc che lại cũng không nhìn thấy nữa.
Tình trạng các vết thương khác trên người cô đều đã chuyển biến tốt đẹp, ngoại trừ có một ít máu tụ chưa tan hết.
Bác sĩ đề nghị vẫn cần nằm viện thêm vài ngày nữa, cô không thích bệnh viện, nằng nặc đòi về nhà, cho nên anh đành phải đưa cô về nhà.
Cố Gia Huy thấy cô mặt chau mày ủ, anh muốn gõ đầu cô, nhưng mà sợ cô sẽ giảm sút trí lực, nên đã dừng tay.
"Sao thế, mặt mày ủ rũ, không phải em nằng nặc đòi về nhà sao?"
A
LN
"Về nhà tất nhiên là vui rồi, nhưng mà... còn hơn mười ngày nữa thì phải thi cuối kỳ rồi, tôi đã nghỉ nhiều tiết như thế, thì lấy cái gì thì đây?"
"Tôi còn tưởng em đang lo lắng cái gì cơ, chẳng phải em vẫn còn có tôi sao?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hai mắt lập tức phát sáng.
Sao cô lại quên mất nhỉ, Cố Gia Huy là siêu cấp đại thần, để anh phụ đạo giúp mình, thế thì chẳng phải việc học của mình chỉ là chuyện vài phút đồng hồ sao?
Hứa Minh Tâm lập tức nhìn anh với ánh mắt chân chó, cô nói: "Đại thần, anh dạy tôi đi, tục ngữ nói, thầy giỏi có trò giỏi, thầy dạy có thành tích cao như vậy, người học trò là tôi đây chắc chắn cũng sẽ không kém đến đâu đâu!"
"Vậy sao? Tôi chỉ sợ em làm tôi mất mặt"
Cố Gia Huy nhíu mày nói.
"Không đâu! Trước kia anh dạy tôi, anh nói gì tôi cũng hiểu hết, chắc chắn tôi sẽ không làm anh mất mặt!"
Hứa Minh Tâm vỗ ngực bảo đảm.
Cố Gia Huy đau lòng quét mắt một cái, ngăn chặn cái tay còn muốn tiếp tục của cô: "Để lại cho tôi một ít"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời nói tràn đầy thâm ý này thì nhoáng cái mặt đã đỏ bừng.
Không đứng đắn!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Thu dọn đồ rồi về nhà, tôi ôn tập cho em"
"Được nha."
Hứa Minh Tâm về đến nhà, cô vốn tưởng là cô muốn ăn gì thì ăn uống gì thì uống, nhưng không ngờ cơm dinh dưỡng vô vị trong bệnh viện đã về đến tận nhà.
Mỗi ngày, cô theo Cố Gia Huy học bù, ngày ngày dùng não, thế mà không cho ăn ngon uống ngon.
Nếu không phải hàng ngày đều có canh bồi bổ thi cô sắp hỏng mất thật rồi đấy.
Cố Gia Huy đúng là người thầy tốt, đề mục phức tạp như thế đến trong miệng anh liền trở nên thông tục dễ hiểu.