Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người hóng hớt đứng ngay trước mặt lạnh run, đồng loạt lùi về sau một bước. 

"Bác trai bác gái, các bác hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có nhìn thấy gì hết." 

"Không nhìn thấy? Bên đó thôi đi." Thẩm Tuệ nhẹ nhàng nói bâng quơ. 

Người thanh niên lúc trước cũng hoảng rồi, anh ta chẳng qua là thể hiện trước mặt người đẹp mà thôi, nếu thật sự vì thế mà đắc tội với nhà họ Ngôn, thì đúng là được một mất mười. 

Người thanh niên vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Chú, dì, cháu cũng không nhìn thấy gì hết" 

"Ồ? Vừa nãy chẳng phải cậu bảo là đã trông thấy sao?" 

"Cháu... cháu nói lung tung đó, cho dù thật sự nhìn thấy, thì cũng có thể là hai cô gái vui đùa, không cẩn thận đẩy một cái, không tính là chuyện lớn" 

"Đứa nhỏ này nói chuyện tôi thích, Ngôn Dương, nhớ nhé, sau này cất nhắc cất nhắc." 

"Chú dì, chúng cháu cũng không nhìn thấy gì hết, nếu mà có thật, thì chắc chắn là vui đùa giữa con gái thôi!" 

Mọi người nhao nhao lâm trận quay súng bắn quân mình. 

Dù sao thì vừa nãy phần lớn những người này toàn nói xấu Hứa Minh Tâm. 

Bây giờ người lớn nhà người ta tới rồi, tất nhiên phải khách khí. 

Trình Hoa nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm, không ngờ vợ chồng Ngôn Dương, dám nói đen thành trắng, nói chết thành sống. 

Đúng lúc này, ông cụ Trình đã tới. 

Trình Hoa giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, lập tức đi qua tìm nơi nương tựa, cô ta nhào vào lòng ông nội khóc lóc. 

"Ông nội, vừa nãy cháu và cô Hứa có nói nhau, kết quả cô Hửa đẩy cháu. Không ngờ bác trai Ngôn, bác gái Ngôn tới rồi, lại... lại thiên vị có Hứa, mà muốn oan ức cháu!" 

"Ngôn Dương, sao lại có chuyện này?" 

"Chú Trình..." Ngôn Dương nhìn thấy trưởng bối, bắt đầu nói chuyện không lưu loát rồi. 

Thẩm Tuệ nhìn thì nhíu mày, không khách khí giẫm một cước. 

Ngôn Dương lập tức dũng cảm lên, nói một hơi: "Chú Trình, chúng tôi cũng vừa mới tới, hỏi mấy đứa nhỏ một lượt, bọn nó đều nói là không nhìn thấy. Chú bảo tôi phải làm sao? Tôi làm gia trưởng cũng rất khó xử!" 

"Bác lừa người, ông nội, rõ ràng bọn họ đều trông thấy, nhưng vừa nãy bác gái đã đe dọa bọn họ, bọn họ mới lâm trận quay súng lại bắn quân mình!" 

Ông Trình nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, nhìn về phía mọi người với ánh mắt bất thiện. 

"Các cậu có giúp người khác bắt nạt cháu gái tôi không?" 

"Cái này..." 

Mọi người nhìn ông Trình, rồi lại nhìn Thẩm Tuệ, hai người này đều là chúa khó đối phó. 

Nếu vừa rồi đã nhận lời với Thẩm Tuệ, bây giờ lại muốn đổi giọng, thể há chẳng phải đã đắc 

tội triệt để với nhà họ Ngôn sao? 

Nếu ngay từ đầu đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Trình, vậy thì cứ sai luôn đi. 

"Ông ơi, chúng cháu không nhìn thấy gì hết." 

"Chú Trình, chúng tôi cũng không nhìn thấy, thật sự không biết hai cô gái đã xảy ra chuyện gì. 

"Mấy... mấy người..." 

Trình Hoa tức run cả người, cô ta chỉ hận là ông nội đến chậm một bước, nếu không chắc sẽ có quả tốt cho Hứa Minh Tâm ăn. 

Ông Trình cũng nhíu bộ lông mày hoa râm. 

"Có phải tối già rồi, mấy người liền coi tôi là đồ trang trí rồi đúng không, không quan tâm nữa đúng không? Tất cả đều không coi ông Trình này ra gì nữa rồi, đúng không?" 

Lời này vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ. 

Còn có tên khách vừa vào, đều không dám đi sang xen vào. 

Hai gia tộc lớn đối địch, thế lực ngang nhau. 

Một cái cây già lên mặt. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK