"Bà Cố, sao lần này cô không giải thích nữa? Tư liệu đó đã gửi vào điện thoại của tôi rồi, bà Cố có muốn nghe một chút không?"
"Không... không cần..."
Giọng nói run run của La Xuân Hương vang lên, nhưng mà Lệ Nghiêm đã mở đoạn ghi âm ra rồi.
"Thím Trương, bà là người ở lâu năm của nhà họ Cố đúng không? Tôi muốn bà giúp tôi một việc, chắc là bà sẽ không từ chối chứ?"
"Bà Cố, mời cô phân phó, tôi mà giúp được tôi nhất định sẽ giúp cô."
"Sáng nay, bà chính là nhân chứng duy nhất nhìn thấy, bà đã nhìn thấy tất cả mọi việc. Bà tận mắt trông thấy Hứa Minh Tâm đẩy An Kỳ, bà rõ chưa?"
"Phu nhân... là bảo tôi hãm hại cô hai sao?"
"Tôi sẽ cho bà tiền, chỉ không biết là bà có chịu làm không?"
"Tôi... hiểu rồi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy thì tốt, thù lao sẽ cho bà không ít đâu!"
Cuộc gọi ngắn gọn kết thúc, sau khi một chữ cuối cùng rơi xuống, cả người La Xuân Hương cũng không chống đỡ được nữa, cô ta bịch một cái ngã xuống sàn.
Mặt cô ta xám như tro tàn, phản ứng đầu tiên là nhìn chồng mình.
Vẻ mặt của Cố Trác Đông u ám, nắm đấm yên lặng siết chặt.
La Xuân Hương biết, cho dù Cổ Trác Đông ra mặt thì cũng không bảo vệ được mình nữa rồi.
Khóe môi Lệ Nghiêm cong lên, chuyện này chưa hề kết thúc. Anh ta nói: "Khi tôi đưa cô Hứa tới bệnh viện, cô phát hiện trên đùi cô ấy có dịch thể của đàn ông còn sót lại, tôi đã giao cho người của bệnh viện đi hóa nghiệm rồi. Hôm qua đến bây giờ, phàm là đàn ông tiếp xúc với cô Hứa thì đều phải phối hợp kiểm tra một chút. Tôi tin rằng rất nhanh là có thể tìm được người hành hung quấy rối
cô Hứa."
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Vi sợ đến nỗi cả người run run.
Đó tất nhiên là của anh ta để lại.
Anh ta bùm một tiếng quỳ xuống, nói: "Không phải tôi... không phải tôi! Là cô ta câu dẫn tôi, cô ta muốn tôi tha thứ cho cô ta, cô ta chủ động hiến thân cho tôi!"
"Đúng, là tiện nhân đó chủ động câu dẫn con trai tôi!"
La Xuân Hương tự biết là mình không trốn thoát được, dù có thể nào cô ta cũng phải bảo vệ con trai của mình.
"Con trai chị có gì tốt, đáng để Hứa Minh Tâm câu dẫn? Cố Tử Vi, đây đã không phải là lần đầu rồi, lần đầu tôi chưa phế cậu, cậu lại làm lần nữa, cậu nghĩ chú ba cậu không nóng nảy sao?"
Cố Gia Huy bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh Cố Tử Vị.
Giày da vững vàng dẫm lên mu bàn tay của Cố Tử Vi, hung hăng nghiền nghiền.
Cố Tử Vị hét lên tiếng kêu thảm thiết như giết heo, La Xuân Hương đau lòng lắm, cô ta một mực chuyển chân của Cố Gia Huy đi, nhưng mà anh không nhúc nhích tí nào.
Cố Trác Đông không nhìn nổi nữa, anh ta tiến lên, muốn ngăn cản.
Nhưng Cố Gia Huy lạnh lùng quay đầu lại, một ánh mắt đã ngăn chặn luôn động tác của Cố Trác Đông.
Đại khái là anh ở cùng Hứa Minh Tâm lâu rồi, làm cho người khác quên mất một mặt âm tàn độc ác của anh, cho rằng anh là một quả hồng mềm.
Anh vốn là Tu La địa ngục, anh hoàn toàn không sợ gì hết.
"Anh cả, trước đó anh đã nói rồi mà, trong gia pháp không được thấy máu. Thế bây giờ VỢ anh, con anh lại đang làm cái gì vậy? Vu oan hãm hại? Còn muốn cưỡng bức người phụ nữ của tôi? Chiếu theo gia pháp, phải xử lý như thế nào?"
Gia pháp... phạt đánh một trăm cái.
Mỗi gậy đều hung hăng đánh đến thịt, một trăm cái đập xuống, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
Cố Tử Vị là đàn ông có thể chịu đựng được, La Xuân Hương là phụ nữ đó!
"Hứa Minh Tâm vẫn chưa phải là người của nhà họ Cố chúng ta, không tính! Cậu đừng mong động đến con trai tôi!"
La Xuân Hương ôm chặt Cố Tử Vi, thảm thiết nói.
"Mẹ, cứu con, cứu con, chú ấy sẽ giết con mất! Mẹ. "
Cố Tử Vị gào khóc!
"Con trai yên tâm, có mẹ ở đây, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con. Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con."