Ông ấy khẽ lắc đầu, tính khuyên Cố Trác Đông gì gì đó, những lời nói đến bên khóe môi rồi lại dừng lại.
Chắc hẳn, anh ta cũng sẽ không nghe lời mình.
"Nếu đã vậy, vậy thì bắt đầu đi. Hôm nay, tất cả giám đốc nguyên lão của tập đoàn Cố Thị đều ở đây, cũng có luật sư làm chứng, tiếp theo chính là chuyển nhượng cổ phần."
"Đợi đã."
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói hùng hậu của Cố Gia Huy, trầm thấp khàn khàn, đánh vào lòng người.
Mọi người không biết vì sao, cơ thể khẽ run lên.
Mọi người đều quay về phía cửa nhìn, chỉ trông thấy Cố Gia Huy bế theo một đứa bé, đi vào.
Đứa trẻ trông rất khôn ngoan, trong lòng ôm con gấu teddy, trong bàn tay nhỏ còn cầm một miếng bánh nhỏ đang chậm rãi ăn.
Khi cô bé nhìn thấy Cố Gia Bảo ngồi ở ghế thủ tọa, cô bé còn nghiêng đầu quan sát một lúc lâu.
"Sao cậu lại tới đây?"
Cố Trác Đông nhìn thấy Cố Gia Huy thì có hơi bực mình...
"Chuyện quan trọng thế này, sao tôi có thể không tới cơ chứ? Anh cả xem tôi là người ngoài rồi sao?"
Khóe môi Cố Trác Đông nhếch lên một tia cười lạnh, phượng mâu thâm thúy, bên trong giống như lọ mực đánh nghiêng.
Hàng mi dài, che lại ánh mắt khó hiểu trong mắt.
Anh thả Cố Cố xuống, chỉ vào Cố Gia Bảo rồi nói: "Con biết gọi ông ấy là gì không?"
"Ông nội."
Cô bé ngọt ngào nói.
"Đây... đây là?"
Cố Gia Bảo rất là khiếp sợ, nhìn Cố Cố lớn một chút, càng nhìn càng cảm thấy mặt đứa bé này quen quen, cực giống một người.
Cố Cố đi tới trước mặt ông ấy, túm lấy góc áo ông ấy, rồi nói: "Ông nội, cháu tên là Ôn Cố, mami cháu là Ôn Thanh Vân, daddy cháu là Cố Trường Quân."
"Cái gì?"
Cố Gia Bảo kinh ngạc lắm, ông ấy vội vàng bế Cố Cố lên, để cô bé đứng trên bàn hội nghị, tỉ mỉ quan sát.
Là bóng dáng của cậu hai, khuôn mặt y xì này có thể nhìn ra.
Chỉ là cậu hai đã ra đi quá lâu rồi, từ nhỏ đã không lớn bên cạnh ông ấy, nay mộ chôn quần áo và di vật cũng đã được bốn năm rồi.
Ông cụ cực kỳ vui mừng, ông ấy nhéo nhéo cánh tay mềm mềm núc ních của cô bé rồi nói: "Cháu gọi ông là gì, ông lớn tuổi rồi, tại có hơi ngễnh ngãng, cháu nói một tiếng nữa cho ông nghe đi."
"Ông nội."
Ôn Cố có hơi sợ người lạ, dù sao thì những người này rất xa lạ với cô bé.
Trước khi cô bé tới, Ôn Thanh Vân đã nói rõ lý do thoái thác.
Từ nhỏ đến lớn cô bé chỉ biết là mình có ông ngoại bà ngoại, nhưng lại không biết cô bé còn có một người ông nội.
Trông ông nội rất giống với bố Cố, thế chắc là daddy cô bé cũng giống bố Cố.
"Vậy mà cậu hai vẫn còn đứa con, tại sao bao nhiêu năm nay con không nói cho bố biết?"
Cố Gia Bảo cực kỳ mừng rỡ, ông ấy run run nói.
Đối với ông cụ mà nói, thì đây là chuyện vui mừng nhất.
Cố Trác Đông thấy thế cục có biến, anh ta lập tức đứng dậy vỗ bàn, tức giận chỉ vào Cố Gia Huy.
Ánh mắt hung ác đó, hung hăng híp lại, phảng phất như muốn rút gân lột da Cố Gia Huy vậy.
"Cố Gia Huy, cậu tùy tiện tìm ra một đứa bé, rồi nói là con của chủ hai, liệu có hoang đường quá không vậy?"
"Đây là giấy chứng nhận cha con của Cố Cổ, tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Nếu bố không tin, có thể đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Không... không cần kiểm tra, đây chính là con của cậu hai, tôi nhận ra!"
Cố Gia Bảo dỡ cánh tay nhỏ chân nhỏ của cô bé, ông ấy cũng không dám dùng sức, sợ mình mạnh tay một cái, cô bé sẽ vỡ nát giống như một con búp bê sử.
"Cậu ba, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mau nói đi!"
Cố Gia Bảo thúc giục.
Cố Gia Huy kể đầu đuôi sự việc ra, tất nhiên anh chưa có công khai nói Cố Trác Đông có liên quan đến cái chết của anh hai, phát này xong. Món nợ này, anh ta sẽ đòi từ từ.