"Không tốt sao? Tôi thấy rõ ràng là ông chủ cam tâm tình nguyện." Chú An không nhịn được trêu.
Cổ Gia Huy nghe thấy vậy, anh cười không có phản bác.
Đúng vậy, là cam tâm tình nguyện.
Vui vẻ chịu đựng!
"Đi hỗ trợ đi, may mà phòng bếp nhà tôi đủ rộng."
Cố Gia Huy mỉm cười nói, sau đó anh đi vào phòng bếp.
"Rửa tay rửa tay! Chú An, chú khử trùng những đồng xu này giúp tôi với, tôi muốn gói vào trong sủi cảo"
"Cần tiền xu làm gì?" Cố Gia Huy hơi không rõ.
"Cái này gọi là điểm có tiền! Ăn được sủi cảo có đồng tiền xu, ngụ ý rất tốt! Tôi bỏ thêm mấy đồng nữa, bảo đảm mọi người đều có thể ăn đến, làm một cái đồng nhỏ!"
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.
Cố Gia Huy chưa nghe đến cái này bao giờ, anh cứ có cảm giác cô nhóc này tinh linh cổ quái.
Ví dụ, cô bảo lì xì gọi là lợi thị, ngụ ý là thuận thuận lợi lợi.
Mùng một đầu năm phải mặc quần áo mới, như thế thì may mắn.
Lại ví dụ, sủi cảo bây giờ phải đặt tiền xu vào, ý đồ có một điềm tốt.
Anh cứ có cảm giác từ trong miệng cố, năm nay đều trở nên tràn đầy vận may, toàn là may mắn.
Hứa Minh Tâm gói sủi cảo khá đẹp, tốc độ rất nhanh, nếp gấp nặn ra cũng
đep.
Cô lén nói cho Cố Gia Huy biết, cái có nhiều nếp gấp nhất, chính là cái có đồng xu bên trong, lát nữa vơ vét thêm mấy cái cho anh.
Nói như vậy, một năm mới sẽ tài nguyên không dứt.
Cô cũng bảo anh lúc ăn thì chú ý chút, khỏi mẻ răng.
Cố Gia Huy nhìn điệu bộ thần bí của cô, nhìn cứ như thể cô đang nói về chuyện gì kinh lắm vậy.
Khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay của cô bị dính bột mỳ, bản thân cũng chưa chú ý tới.
Anh nhấc tay lau đi, anh nói: "Em cũng không chú ý một chút, trên mặt toàn là bột mỳ, sắp biến thành con mèo hoa rồi đấy."
"Có bột mỳ sao? Ở chỗ nào?"
Cô đưa tay lên xoa xoa, cô quên mất trên tay mình toàn là bột mỳ, kết quả là đã lau hết bột mỳ lên mặt.
Càng lau càng nhiều.
Cố Gia Huy không kìm được, anh bật cười: "Hứa Minh Tâm, em là heo à?"
"Anh dám cười nhạo tôi!
Hứa Minh Tâm nhăn mũi, sau đó không hề khách khí mà đưa tay ra quét lên mặt anh.
"Ha ha ha!"
Hứa Minh Tâm thấy trên mặt Cố Gia Huy đầy bột mỳ, Hứa Minh Tâm cười hai
hả
Những người khác nhìn thấy, muốn cười nhưng lại không dám cười, sợ Cố Gia Huy tức giận.
Cố Gia Huy cũng rất bất đắc dĩ, anh cảm thấy uy nghiêm của mình đã mất sạch rồi.
"Muốn cười thì cười đi, đừng có mà nghẹn hỏng."
Lời này vừa nói ra, bọn họ mới cười nghặt nghẽo.
Cố Gia Huy thấy mấy người đang cười đến nỗi không thắng được lưng, anh cũng cảm thấy cả người thoải mái.
Nhà như thế này, thật là rất hạnh phúc rất ấm áp.
Cố Gia Huy giỏi nhào bột, anh nhìn chú An quần áo sạch sạch sẽ sẽ đứng cạnh nhìn, anh cũng quệt vào ông ấy.
"Ông chủ..."
"Chú An cũng chạm ăn mừng đi."
"Ông chủ, cậu nghịch ngợm rồi."
"Cùng chơi đi, rất thú vị."
Gói xong sủi cảo, trên mặt mọi người toàn là bột mỳ trắng.
Hứa Minh Tâm đành phải về phòng tắm rửa.
Cửa phòng vừa đóng lại, Cố Gia Huy liền ôm chặt cô, ép cô lên ván cửa.
Hứa Minh Tâm giật mình, cái miệng nhỏ nhắn phát ra kinh hô, nhưng mà ngay sau đó đã bị Cố Gia Huy chặn lại.
Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, cô cũng không cần phải xấu hổ.
Cô chủ động kiễng mũi chân, ôm cổ anh, rất cố gắng đáp lại.
Cô có vẻ hơi ngây ngô vụng về, không hề có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng vẫn làm cho Cố Gia Huy muốn ngừng mà không được.
Anh thở hổn hển, cắn một chút như trừng phạt, cô bị đau thì nhíu mày.
"Anh cắn tôi làm cái gì?"
"Tại sao bọn họ đều có quà năm mới, còn tôi thì không?"