Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ôm chặt đầu, trong lòng liên tục mặc niệm. 

Trên đời này không có ma, chỉ có người làm chuyện xấu nhất mới sợ ma quỷ. 

Cô chưa làm chuyện xấu bao giờ, quỷ hồn yêu quái sẽ không tìm mình đâu. 

Không sợ... 

Sẽ không có việc gì! 

Nhưng dù là vậy, cô vẫn sợ lắm. 

Bên ngoài một ít gió thổi cỏ lay, ở trong tai cô thì giống như là đang phóng đại vô hạn. 

Nếu lúc này, Cổ Gia Huy ở bên cạnh mình thì tốt rồi. 

Có anh ôm, mình sẽ không sợ nữa. 

Nhưng mà... 

Anh giận to như thế, anh đi ra ngoài với người phụ nữ khác rồi. 

Lại còn bế cô ta, lại còn gặp đồ ăn cho cô ta, bây giờ còn đi xem sông đăng với cô ta. 

Người đàn ông xấu xa! 

Nếu mà có ma thật, có thể giáo huấn Cổ Gia Huy trước, rồi câu mình đi sau không? 

Tại sao trên đời này lại có cái tồn tại đáng sợ là mất điện như này chứ? 

Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đá văng kêu rầm một tiếng. 

Trời ơi, quỷ bây giờ táo bạo như thế này, bạo lực thế này sao? Đi cửa chính? 

Cô cảm nhận được một bàn tay khoác lên vai cô, cô sợ tới mức hồn phi phách tán, bàn tay nhỏ dùng sức đẩy ra ngoài. 

Nhưng lại bị... nắm thật chặt. 

"Minh Tâm, là tôi." 

Bốn chữ vững vàng ngắn ngủi, bên trong lộ ra sự lo lắng sâu sắc. 

Cô sửng sốt một lúc. 

Sau đó liền nhào vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc. 

Là mùi của anh. 

Sau khi Hứa Minh Tâm cảm nhận được, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, cô lại quật cường lau đi, cô dùng sức đẩy người anh ra. 

"Anh... không phải anh đã đi thả đèn với Ngô Ân rồi sao? Anh tới tìm tôi làm cái gì?" 

"Vẫn còn giận à?" Cố Gia Huy rất bất đắc dĩ, vốn dĩ là mình là người giận, nhưng không ngờ cuối cùng, trái lại là cô nhóc này giận to hơn, mình lại phải xin lỗi cô. 

"Hừ, anh không cần lo cho tôi, anh tránh ra..." 

"Tôi đi rồi, em không sợ à?" 

"Cho dù tôi có bị ma ăn, tôi cũng không cần anh lo, anh đi tìm Ngô Ân đi!" 

Cô tức giận quay người đi, quay đầu đi không nhìn anh. 

Cố Gia Huy thẳng tay kéo cô vào lòng bàn tay to xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô, giữ chặt cái ót của cô. 

"Ngốc, em không thể cho tôi một cái bậc thang à, đàn ông đều cần mặt mũi! Em bướng bỉnh như vậy làm gì, làm nũng một cái, chẳng phải là tốt rồi sao?" 

Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, giọng nói trầm thấp êm tai. 

Giọng nói mềm mại dày dặn đó vương vấn bên tai, êm tai nói không nên lời. 

Hứa Minh Tâm cũng rất là ấm ức, cô hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì, cô không hề thấy mình đã sai. 

Đột nhiên anh trở nên hung dữ như vậy, còn cố tình chọc tức mình, tỏ vẻ ân cần với người phụ nữ khác, cái này ai mà chịu nổi? 

"Anh cần mặt mũi? Tôi cũng cần thể diện! Anh tức giận, còn biết để tôi dỗ anh, nhưng tôi giận rồi, anh không dỗ tôi, anh còn giận tôi." 

"Hứa Minh Tâm, em đang quan tâm tôi à?" Giọng anh khàn khàn, nói từng chữ một. 

Dưới ánh nến, ánh mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch, đặc biệt nặng trĩu. 

Bên trong như có một xoáy nước, đủ để hút người vào trong. 

Cô nhìn thấy, trái tim hung hăng run lên, không nói luôn không cần nghĩ. 

"Tất nhiên là quan tâm..." 

Không quan tâm, sao còn nghĩ vô phản cố? 

"Thế tại sao em không ghen? Chẳng phải con gái đều thích ghen sao? Nhưng mỗi lần, hình như toàn là tôi buồn bực, em chưa bao giờ lo lắng về tôi. Em quá tin tưởng tôi, tôi không thích một tí nào." 

"Tôi... tôi tin tưởng anh, không tốt sao?" 

"Không tốt, chính vì quá tin tưởng tôi, em sẽ không ghen. Có oanh oanh yến yến, em cũng không muốn chủ động xuất kích, khiến tôi tự giải quyết. Bởi vì em biết, tôi sẽ giải quyết tốt, sẽ không vượt qua lối trì nửa bước. Tôi cũng tin tưởng bản thân mình... nhưng tôi vẫn muốn để cho em giải quyết." 

"Chó bảo vệ đồ ăn, biết không?" 

"Biết." 

"Cho nên là em phải bảo vệ tôi, biết chưa?" 

"Biết... đợi đã, anh đang bảo tôi là chó hả?" 

"Ví dụ thôi." 

"Ví dụ ư? Ví dụ cũng là đang bảo tôi là chó mà? Đợi đã, chó thích ăn cứt 

mà?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK