"Mẹ nuôi, con ngủ một mình cũng được, mẹ không cần ngủ cùng con đầu"
"Vợ, em nghe, con gái nuôi đã nói thế rồi."
Thẩm Tuệ nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đã bao nhiêu năm trôi qua, Ngôn Dương vẫn không thay đổi, khóc lóc la lối pha trò, đều đã một đống tuổi rồi, mà vẫn không biết xấu hổ không ngượng như thế này, mất mặt.
Nhưng mà may là ông ta chỉ đối xử như vậy với mình, chuyện khác thì rất quyết đoán cẩn thận, chưa bao giờ làm bà ấy phiền lòng.
"Ngôn Dương, coi như anh giỏi!"
Thẩm Tuệ thở phì phò về phòng.
Ngôn Dương vội vàng đóng cửa, lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Hứa Minh Tâm: "Vợ là của bố, bố không cho con đâu, con tự ngủ đi nhá, ngủ ngon."
Nói xong, ông ta cũng chui vào trong phòng.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, đi về phòng.
Căn phòng này vẫn là căn phòng có ở lần trước, Thẩm Tuệ đã dặn người giúp việc sắm thêm một số đồ, sửa phòng này thành phòng của cô, tiện cho cô lần sau tới ở.
Buổi tối, Hứa Minh Tâm gọi video với Cố Gia Huy, hy vọng anh có thể làm chút chuyện giúp mình.
Cô sợ sau khi mình đi, Hứa Văn Mạnh giận chỏ đánh mèo trút giận sang dì Lưu, cô hy vọng anh có thể đưa dì Lưu đến nhà mình.
Các cô thím trong nhà giỏi nấu món Tây, cô thích đi theo bắt chước.
Dì Lưu sở trường món trung, cô thích nhất là món thịt nước và thịt viên tứ hỉ của bà ấy.
Hai người không có xung đột, cầm tiền lương như nhau, một hôm cơm trung một hôm cơm tây, tốt biết bao!
"Ừ, sau khi tôi giúp em hoàn thành, em muốn cảm ơn tôi thế nào?"
"Cậu ba CỐ, sao anh lại trở nên hẹp hòi rồi vậy, lại còn muốn tôi bảo đáp anh!"
"Đó là đương nhiên, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, tất nhiên là tôi không thể khách khí với em."
"Thế anh muốn thế nào?"
"Ra ban công"
Cố Gia Huy thần thần bí bí ném ra ba chữ.
Ban công ư?
Chẳng nhẽ anh lại muốn đi máy bay tới đây à?
Nhưng mà có một đoạn đường, đi máy bay thì cũng đốt tiền quá rồi đấy?
Cô nghi ngờ đi ra ban công, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Gia Huy.
Lúc này, bên tai truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Cố Gia Huy: "Cúi đầu, anh ở dưới lầu."
Hứa Minh Tâm củi mặt nhìn, cô trông thấy chiếc xe của Cố Gia Huy đỗ ở dưới lầu và đang bật đèn trước.
Anh dựa vào cửa xe và đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Tôi xuống gặp anh ngay đây..."
"Không cần, em ngoan ngoãn đứng đó, tôi nhìn em một cái là được rồi. Ngoài trời hơi lạnh, ở đây em cũng không mang nhiều quần áo nên em đừng đi xuống nữa."
"Thế anh tới làm cái gì?" Hứa Minh Tâm tò mò nói.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, anh cách mình rất xa, cô không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh đang liên tục truyền vào trong điện thoại, có chút nặng nề.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh, giống như khúc cello hòa vào bóng đêm, hết sức du dương dễ nghe.
"Nhớ em"
"Tôi thật sự không yên tâm được, tôi muốn tới thăm em. Vào giây phút nhìn thấy em, tôi đã yên tâm nhiều rồi."
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt lại giả vờ vô tội.
"Anh nói cái gì? Gió ở đây to quá, tôi không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa đi."
Cố Gia Huy nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng, vừa nãy tinh thần anh hăng hái nên nói ra luôn, không nhận ra là câu này sến.
Nhưng bây giờ lại lặp lại một lần nữa, anh thấy hơi khó khăn rồi.
"Sao anh không nói nữa? Vừa nãy tôi chưa nghe rõ thật, nếu anh không muốn nói thì thôi, tôi cũng phải cúp máy đi ngủ đây..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, đối diện đã truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Cố Gia Huy.
"Tôi nhớ em rồi, Hứa Minh Tâm" Cô nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: "Cậu ba Cố, chúng ta đâu phải là ngăn cách hai miền, chúng ta cách xa như này, buổi sáng còn gặp mặt rồi mà, đến mức đấy sao?"