"Tôi biết, bây giờ tôi sẽ không cưỡng cầu. Nửa năm, chỉ cần nửa năm, tôi nhất định sẽ bắt những người đó trả giá đắt. Con trai tôi nhất định sẽ khỏi bệnh, cho dù thằng bé không khỏi được bệnh, trên đời này cũng không có ai xứng với thằng bé. Chỉ có thằng bé chọn người khác, không có phần người khác chọn thằng bé! Điều tra cô ta cho tôi, tôi muốn
toàn bộ tư liệu."
"Nhưng cậu chủ đã nói..."
"Thằng bé là chủ của ông, hay tôi?" Phu nhân lạnh giọng nói.
"Vâng."
Dracula cung kính nói.
Sáng Hứa Minh Tâm thức dậy, bên ngoài đã đổ mưa đá rồi.
Cô chợt nghĩ đến pháo hoa trong sân, tối qua bận quá, cô quên mất.
Hứa Minh Tâm vội vàng đi qua, pháo hoa đã ướt hết rồi.
"Ay ya, trí nhớ của mình chẳng tốt gì cả!"
Hứa Minh Tâm gõ vào đầu, có chút tự trách.
Tối qua, đầu bếp ở đây đã làm mấy món ăn mà cô chưa ăn bao giờ, cô nhất thời cao hứng nên đã quên béng mất.
Cô định chuyển đồ về, quay người lại đã thấy Giản ở sau cửa rồi.
Đôi mắt anh ta cũng tràn ngập thất vọng.
"Xin lỗi, tôi quên mất..."
Anh ta khẽ lắc đầu, sau đó đẩy đến trước mặt cô rồi viết: [Không trách cô, tôi cũng quên mà, có thể là chúng ta không có duyên, nên không thể cùng nhau xem pháo hoa.].
Hứa Minh Tâm nhìn lòng bàn tay, tay của Giản hơi lạnh, sờ vào rất thương.
Anh ta nói câu này cũng rất đa cảm, cô không thích nhất là những lời đa sầu đa cảm, nghe vào rất chán chường.
"Ai bảo không có duyên!"
Hứa Minh Tâm đẩy anh ta đi vào, sau đó bảo cô ấy nhắm mắt lại.
Giản hơi không rõ, nhưng vẫn ngoan ngoan nghe lời, anh ta cảm nhận được Hứa Minh Tâm đang cúi người rồi sát lại tại của anh ta, sau đó bên tai vang lên một tiếng trầm thấp thật nhỏ...
"Đùng..."
Cô mô phỏng âm thanh lúc pháo hoa nổ, may mà Giản chỉ không nói được thôi, nhưng anh ta vẫn nghe được.
Hơi thở nóng nóng của cô thổi lên tại anh ta, làm cho cả người anh ta khẽ cứng đờ.
"Cô nhớ nha, đây chính là tiếng nổ của pháo hoa, tôi bắt chước có khi không giống lắm, nhưng cũng hòm hòm vậy. Cái này là tôi nợ cô, lần sau nếu cô còn mời tôi tới nữa, nhất định tôi sẽ xem pháo hoa cùng cô!"
Giản nghe thấy lời này, đột nhiên anh ta lại có hy vọng vào tương lai.
Anh ta còn có thể hẹn gặp cô nữa sao?
Còn có thể cùng cô xem pháo hoa sao? "Thật ra pháo hoa cũng không tốt, ô nhiễm môi trường, vả lại cũng dễ bắt cháy rồi gây cháy, rất không văn minh. Lần sau chúng ta cũng có thể không xem pháo hoa, tôi đưa cô đi thả diều, xem phim, đi dã ngoại... rất nhiều rất nhiều trò chơi. Tôi vẫn còn ở đây mấy ngày nữa, cô tìm tôi lúc nào cũng được. Nếu tôi nhìn thấy
đồ ăn ngon trò chơi hay, tôi cũng sẽ gửi mail cho cô."
Anh ta nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh.
Vậy thì anh ta... sẽ mong chờ thêm chút nữa vậy!
Hứa Minh Tâm ăn sáng xong, cô cũng phải đi về rồi, nếu không Thẩm Tuệ sẽ lo lắng.
Dracula vẫn đánh thuốc mê cho cô như cũ, nhưng mà có nhắc nhở trước rồi.
Đường ở đây, không phải người trong gia tộc, người ngoài không được đi vào.
Cho nên cũng là vì tốt cho Hứa Minh Tâm.
Giản nhìn thấy Hứa Minh Tâm lên trực thăng rồi rời đi, ánh mắt tràn ngập vẻ lưu luyến.
Ngày hôm qua là ngày khó quên nhất trong đời anh ta, rất đặc biệt, rất vui, rất... quý giá.
Còn ở tầng trên, phu nhân đang nhìn.
Bóng lưng của anh ta rất nhỏ rất gầy, khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.
Máy bay đã bay đi xa, còn anh ta thì lại chưa thể thu lại ánh mắt.
Cuối cùng là Dracula nhắc nhở.
"Cô chủ, về thôi, bên ngoài trời lạnh."
"Chú Dracula, chú bảo... liệu chúng tôi có còn gặp lại nhau nữa không?"
"Còn, chỉ cần cô chủ muốn."
"Tôi không muốn."
Anh ta cụp mắt, giọng nói hơi trầm thấp và khàn khàn,
"Cần gì phải vì lòng tham của mình rồi hại một người vô tội. Về thôi, sau này không cần thiết phải nhắc lại chuyện này nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."
Anh ta hít sâu một hơi, chua sót nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra một lần nữa, lại là Giản vô tình vô nghĩa.