Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hơi mơ hồ.
"Nói... nói như vậy, anh biết Tiết Hoa thích anh từ lâu rồi à?"
"Ừ, cho nên tôi toàn đề phòng cô ta, em chưa phát hiện ra là tôi rất ít khi tiếp xúc với cô ta à? Mỗi lần cô ta tới, tôi toàn ở thư phòng, nó không gặp."
"Hình như... đúng là như thế."
Hứa Minh Tâm vắt hết óc nhớ lại một chút, cô phát hiện đúng là như thế thật.
"Thế... thế lần này, thì nói như thế nào? Vừa nãy hai người còn ôm ôm ấp ấp!"
Hứa Minh Tâm thở phì phì nói.
"Tôi biết em ở góc, tôi đang chờ em ra trận, nào ngờ em để tôi chờ lâu như vậy, tôi sắp bị mùi nước hoa của cô ta xông chết rồi."
Cố Gia Huy lắc đầu nói với vẻ rất là vô tội.
"Anh biết tôi sẽ ra tay à"
"Nếu em mà không ra tay, thì về nhà em chết chắc!"
Cố Gia Huy thay đổi vẻ mặt ấm áp vừa nãy, ánh mắt trầm xuống, mắt phượng thâm thúy hơn vài phần, anh lạnh giọng nói.
"Tôi biết em thiếu mắt nhìn, nhưng đến thời khắc mấu chốt rồi, em còn không ra tay nữa thì không phải là em thiếu mắt nhìn, mà là trong lòng em không có tôi. Em nói xem, em đáng chết không?"
Cố Gia Huy âm trầm nói, từ chữ gõ vào lòng người.
Đúng vậy...
Sao cô có thể không ra tay cơ chứ?
Anh là người đàn ông mà cô đã nhận định cả đời, cho dù phải chia tay, thì cũng phải giải quyết con tiểu tam đó trước đã, rồi nói chuyện rõ ràng với anh, mới có thể chia tay.
Trước nay con người cô không thích dây dưa không khoát, cô rất là sảng
khoái.
Nếu anh không thích mình, hoặc là vẫn còn tham lam cái tốt của người khác, vậy thì cô sẽ chia tay.
Thì ra... anh đã tính xong hết thảy từ lâu rồi!
"Anh biết tôi nghi ngờ Tiết Hoa từ lúc nào?"
"Sáng nay, lúc em mở tấm ngăn ở trong xe, còn để tôi xoa ngực cho em, tôi liền đoán được. Tôi từng nói, em rất giống mèo. Em biết con mèo đánh lại kẻ thù như thế nào không?"
"Như thế nào?"
"Mèo là loài có tính khu vực, người khác đi vào khu vực của nó, nó sẽ chủ động biểu thị chủ quyền, chiếm cứ địa vị cao. Còn tôi, chính là địa vị cao của em, em chỉ cần chiếm giữ tôi là được rồi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Làm cả nửa ngày, đây đều là cái bẫy mà Cố Gia Huy bố trí.
Lão hồ ly này, sao tâm tự thâm trầm thế, cô bất cẩn cái là lên đường ngay.
"Anh chưa từng rung động với cô ta thật sao, dù sao thì... chỗ này, chỗ này cô ta rất có!"
Hứa Minh Tâm ưỡn bộ ngực khô đét, ngụ ý rất rõ ràng.
Dáng người của Tiết Hoa đẹp hơn cô nhiều, cô chịu thua.
"Tôi thích ăn chay."
Cố Gia Huy ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc cô, ôm cô thật chặt.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không kìm được cong môi nở nụ cười đắc ý.
"Tối nay đưa dẫn anh đi ăn thịt, tôi muốn ăn bánh bao áp chảo, cũng không biết quán đó có mở không nữa."
Cô nắm chặt lấy bàn tay to của anh, trước đó còn tình cảnh bi thảm, bây giờ... vui khủng khiếp luôn rồi.
Bọn họ lên xe, khi Khương Tuấn nhìn thấy Hứa Minh Tâm, anh ấy rất bất ngờ.
"Cô Hứa tới đây lúc nào vậy?"
"Khương Tuấn, cậu đi theo tôi lâu như thế, cậu lại không biết tâm tư của tôi, cậu thật sự làm cho trái tim tôi nguội lạnh đấy."
"Lẽ nào vừa nãy ông chủ cố tình, cô Hứa đã ở bên trong rồi, đúng không?" Lúc này, Khương Tuấn mới vỡ lẽ ra.
Cố Gia Huy mở tấm ngăn: "Tôi không muốn nghe câu nói nhảm, đúng là đồng đội heo."
"Tôi... tôi là quan tâm sẽ bị loạn, lòng tôi hướng về cô Hứa, anh không thể làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô Hứa!"
"Đúng đúng đúng, Cổ Gia Huy, anh phải tăng lương cho Khương Tuấn!"
"Cảm ơn cô Hứa!" Khương Tuấn vui vẻ nói.
Cố Gia Huy đau đầu đỡ trán: "Tôi vẫn chưa đồng ý mà."
"Tôi biết chắc chắn ông chủ sẽ không từ chối từ Hứa, đúng không?"
"Được được được tăng lương." Cố Gia Huy nắm chặt tay Hứa Minh Tâm, đời này coi như đã bị cô nhóc này bỏ tù rồi.