"Nhưng bây giờ đủ loại dấu vết đều cho thấy cô ta chưa từng can thiệp cái này, cậu định lựa chọn thế nào? Thế khúc mắc giữa cậu và cô ta liền tan thành mây khói, một người là người phụ nữ ở bên cậu bốn năm gian khổ, một người là vợ chưa cưới của cậu, cậu chọn ai?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, cánh môi mỏng mím chặt, hình thành một đường lạnh mỏng, góc cạnh bức người.
Đôi mắt sâu thẳm kia đen kịt, bên trong dao động như sóng to gió lớn.
Anh trầm mặc, không nói gì.
"Cậu đang do dự?" Cô ta hỏi đến cùng.
"Tôi sẽ không buông tay Hứa Minh Tâm."
Cuối cùng anh nói gằn từng chữ, trong cánh môi gợi cảm kia, bật ra lời nói chắc chắn.
"Nhưng cậu phải hiểu, Lucia không đơn giản, cô ta quá mạnh mẽ, muốn thứ gì là phải có được. Cậu cũng đừng đánh giá thấp mánh khóe của phụ nữ, với đàn ông thì nó rất chí mạng đấy." "Trong mắt chị, tôi là người đàn ông không có định lực thế sao? Cho dù tôi và Lucia có hiểu lầm, nhưng tôi và cô ta hữu duyên vô phận. Tôi biết rõ người mà tôi yêu hiện tại là ai. Tôi không thể chia đôi trái tim mình ra rồi đối xử ngang bằng được. Tôi yêu một mình Hứa Minh Tâm còn đang bận lên bận xuống đây, càng đừng
nói đén chuyện đối phó với bạn gái cũ nữa."
"Tôi không thể làm người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng tôi hiểu rõ trái tim mình, tôi biết mình muốn gì. Tôi nghĩ, cho dù không có chuyện năm đó, tôi và Lucia cũng không thể ở bên nhau."
"Tại sao?"
"Chỉ vì cô ta là người của gia tộc Caitlin, tôi cần cộng sự ngang sức ngang tài, nhưng tôi tuyệt đối không cần người vợ như thế. Người bên gối không phải là người dùng để tính kế, tôi sợ tôi và cô ta ngủ cùng nhau, còn phải lo lắng chuyện cô ta muốn mạng của tôi, đối với tôi mà nói thì cô ta không an toàn, và ngang với kẻ địch vậy."
"Trước đây, tôi cho rằng cô ta là một cô gái ở một gia đình nhỏ, tôi nghĩ sau này tôi ra mặt thì nhất định sẽ không xứng với cô ta. Nhưng không ngờ, cô ta có lai lịch lớn đến thế, tôi nghĩ, bây giờ cô ta cũng không hiếm lạ sự che chở của tôi, nhưng Minh Tâm thì khác, cô ấy cần tôi, tôi cũng cần cô ấy."
"Người sống quá lâu ở địa ngục, khát khao có được người cứu giúp, cô ấy.... chính là người cứu giúp của tôi."
Anh nói từng chữ rõ ràng, không có nửa điểm do dự.
Anh cũng có sự mơ hồ, nhưng không đến mức đánh mất tâm trí.
Nếu anh cần một người vợ ngang sức ngang tài, anh đã không tìm Hứa Minh Tâm.
Đúng là cô không có năng lực to lớn như thế, không có cho mình trợ giúp là mấy, nhưng.... thứ mà cô cho mình, cũng không phải là thứ người khác có thể thay thế.
Ôn Thanh Vân biết được những lời nói này, trong lòng được an ủi không ít.
Trên đời này, người chỉ biết mỗi lợi ích có quá nhiều, vì lợi ích có thể từ bỏ tất cả, thậm chí là lương tâm của chính mình.
Mỗi người đều đem hôn nhân làm vật tế, để cầu được thứ mình muốn, vậy thì đối với những người đó, tình yêu thật sự là quá xa xỉ rồi.
"Vậy cậu đã nghĩ xong việc sẽ ăn nói thế nào với Hứa Minh Tâm chưa?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, đau đau đầu vỗ trán, một cái tay khác gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra những tiếng cộc cộc.
"Tôi vẫn chưa biết, tôi sợ cô ấy không chấp nhận được."
"Đúng vậy, bạn gái cũ của cậu quá mạnh, rất dễ làm cho người ta có cảm giác tự ti. Tôi ở trước mặt cô ta tôi cũng phải nhường ba phần, càng đừng nói đến Hứa Minh Tâm. Trước tiên cứ giấu đi đã, chuyện bên này xử lý sớm chút, sau đó quay về Kinh Đô. Bản thân cậu cũng phải giải quyết nhanh lên, biết chưa?"
"Chuyện bên này phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, một chốc một lát thì tôi chưa đi được. Nếu Lucia đã phát hiện ra tôi, tôi cũng không cần núp núp trốn trốn nữa. Tôi định đưa Minh Tâm về Kinh Đô trước, để Ngôn Dương hỗ trợ chăm sóc cô ấy, tôi cũng có thể yên tâm giải quyết xong sớm một chút."
"Đây không phải là cách, thêm một người phụ nữ, là thêm rất nhiều chuyện rồi, giải quyết cho tốt đi. Gia Huy, nếu cậu không cố chấp về cái chết của anh hai cậu, cậu sẽ thoải mái hơn nhiều." "Thế chị thì sao? Nếu chị không cố chấp, chị đã tái giá rồi, Cố Cố cũng sẽ không lớn thế này. Chẳng qua phương pháp cố chấp của chúng ta khác nhau mà thôi, tôi muốn báo thù, chị đã giữ lại giọt máu duy nhất của anh hai, giữ gìn vì anh ấy nhiều năm như vậy. Nếu chị buông xuôi, chị cũng xả thoải mái hơn rất nhiều. Chúng ta đều biết rõ cái
đạo lý này, nhưng trên thực tế chúng ta thà để mình mệt, cũng không chịu buông tay, không phải sao?"
"..."
Ôn Thanh Vân nghe thấy vậy, cô ta há miệng, muốn phản bác gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Cuối cùng cô ta nở nụ cười chua xót, không thể không thừa nhận những gì anh nói đều đúng.
Ai cũng biết buông bỏ thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng... nói thì dễ, cái người trong lòng kia, sao có thể dễ dàng cắt đứt như thế được?
Ôn Thanh Vân khẽ lắc đầu, rồi quay người rời đi, bóng lưng có hơi cô đơn.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Gia Huy dừng trên phần văn kiện kia, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Sự việc quá trùng hợp, đúng lúc nhà Caitlin mất trộm, kẻ trộm đã lên du thuyền.
Anh sẽ không tin hoàn toàn, và cũng sẽ không không tin tưởng hoàn toàn, anh sẽ điều tra manh mối, anh sẽ không để cho thủ phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Buổi tối, anh về nhà rất sớm, cho mọi người lui, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Gia Huy đích thân xuống bếp, chuẩn bị cơm tây cho cô, thậm chí còn bật đĩa nhạc.
Châm nến đỏ lên, ánh mắt mờ mờ, bầu không khí rất tuyệt.
Thậm chí anh còn mở chai rượu vang, tất nhiên là cô uống nước trái cây rồi.
Cô không nhịn được ôm lấy Cố Gia Huy từ phía sau, cái đầu nhỏ nhô ra, nhìn anh tay nghề thành thục rán bít tết, cô không khỏi cảm thấy khó tin.
"Anh còn biết cả nấu cơm cơ á?"
"Anh vẫn biết mà, trước đây bận rộn như thế còn có thời gian học, bây giờ thì không để ra được tí thời gian nào nữa."
"Thế sao anh không nói cho tôi biết?"
"Em cũng đâu có hỏi tôi, em đi ngồi trước đi, sắp xong rồi đây."
Anh cưng chiều nói.
"Hôm nay là ngày gì à? Anh lại đích thân xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn ngon đồ uống ngon phục vụ tôi?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, ánh mắt anh ảm đạm đi vài phần, bởi vì đây là bữa tối biệt ly.
Anh tính ngày mai để chú An đưa Hứa Minh Tâm về.
Vừa nghĩ đến chuyện cô sắp rời xa mình một khoảng thời gian dài, trái tim không kìm được nhéo lại.
Đợi anh giải quyết xong chuyện bên này, anh sẽ bay về.
"Lát nữa sẽ nói cho em biết."
"Ừ ừ, tôi ở đây cùng anh nhé."
Cô có hơi mẫn cảm, bởi vì hôm nay thật sự là quá không bình thường.
Cô trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, cũng không ăn ồn ào nữa.
Người vô tâm vô phế, đôi khi cũng sẽ quan sát chi tiết.
Chẳng mấy chốc, bữa tối đã chuẩn bị xong, Cố Gia Huy bê đồ ăn vào bàn.
Cô vẫn chưa mở lời hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng buồn bực ăn đồ ăn.
Cô nghe thấy tiếng đặt dao nĩa xuống, đụng nhẹ vào mép đĩa, phát ra một tiếng chói.
Rõ ràng tiếng kêu không lớn, nhưng lại giống như sấm rền, nện ở trong lòng, làm cho trái tim cô run lên.
Cô nâng mắt lên, thấy anh có vẻ muốn nói lại thôi.
Anh khẽ nhíu mày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Bên này xuất hiện tình huống khẩn cấp, có thể tôi không thể chăm sóc được cho em, thời gian ở đây cũng sẽ rất dài. Sáng mai tôi sắp xếp máy bay tư nhân, cho chú An đưa em về, đợi tôi bận việc xong tôi lập tức bay về, được không?"
"Ừ ừ, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú An."
Cô không hỏi nguyên nhân, mà gật đầu ngoan ngoãn, cô sợ mình truy hỏi kỹ, thì sẽ khiến anh cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Anh mà bận thì không có thời gian rảnh rỗi chiếu cố đến cô, suy nghĩ cô sống đây không quen, muốn để cô về, không có gì đáng trách cả.
Nhưng không biết tại sao, cô cứ cảm giác sự việc không hề đơn giản như vậy. Trước giờ giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, tới mãnh liệt, cũng không có đạo lý.