Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy phát ra một tiếng nghi hoặc rất nhỏ, cô ấy về nhà rồi sao? Sao bố cục ở đây giống hệt căn hộ của cô ấy vậy? 

Không đúng... không giống! 

Chăn không giống, đồ trang trí không giống, ngay cả mùi bạc hà thoang thoảng cũng rất xa la. 

Đây không phải là phòng của cô ấy. 

Cô ấy giật mình ngồi dậy, vội vàng đứng bật dậy. 

Quần vẫn còn, nhưng cái áo này? 

Áo sơ mi trắng? Rõ ràng là áo của đàn ông, rất rộng, mặc lên người cô ấy giống như vậy vậy. 

Cô ấy vẫn còn nhớ một ít về chuyện tối qua, nhưng không rõ ràng. 

Cô ấy đi ra khỏi quán, sau đó ngồi xe về nhà, gặp được mấy người dìu cô ấy vào trong xe. 

Lẽ nào... 

Lẽ nào cô ấy bị người ta làm bẩn rồi? 

Con người của cô ấy hung hăng co rút, trái tim cũng lộp bộp một chút. 

Cô ấy đẩy cửa ra, trong tay còn cầm cái đèn ở đầu giường. 

Cô ấy nhất định phải bầm thây vạn đoạn tên khốn đó. 

"Phanh." 

Phòng khách chợt truyền tới một tiếng trầm muộn, sau đó còn đi cùng với tiếng đàn ông kêu đau. 

Bạch Thư Hân lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn về phía sô pha. 

Chỉ thấy một người đàn ông bò dậy, thế mà lại là Ôn Thành, 

Sao lại là anh ta? 

Anh ta rất nhếch nhác, mắt bị người ta đánh thành mắt gấu trúc, nửa bên mặt sưng phù, sưng như đang ăn vụng bánh bao trong mồm vậy. 

Anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân tỉnh rồi, đi chân trần trên sàn nhà, anh ta lập tức tiến lên nói: "Cô tỉnh rồi à? Sao... sao cô... không đi dép vào, chẳng phải tôi đã chuẩn bị cho cô, chuẩn bị dép lê rồi mà?" 

"Cô mau về giường đi, tôi, tôi đi... đi mua đồ đánh răng rửa mặt cho cô." 

Anh ta không nhịn được thanh minh, sau đó kéo Bạch Thư Hân về, cô ấy còn như lọt vào 

trong sương mù. 

Trí nhớ tối qua lũ lượt ùa về. 

Đúng là cô ấy đã gặp phải người xấu, nhưng cũng gặp được Ôn Thành. 

Ôn Thành và ba người họ đánh nhau, bị đáng... không thành hình người nữa? 

Ôn Thành cầm cái đèn đầu giường về, đặt lại chỗ cũ. 

"Tôi đi... mua dụng cụ đánh răng rửa mặt cho cô, cô muốn ăn gì? Tôi, tôi cũng mua cả ít đồ ăn sáng về." 

"Mặt anh..." 

Cô ấy hơi ngại ngùng, cô ấy hỏi. 

"Không... không sao, tôi vẫn chịu đựng được. Vả lại... lần này tôi không có thấy máu là xỉu, có thể là do đau thần kinh căng thẳng, không để ý đến." 

Anh ta chỉ cần thần kinh căng thẳng cao độ, cộng với đổ máu không nhiều, anh ta mới có thể vượt qua. 

Anh ta nói như thế, chẳng qua là muốn nói cho Bạch Thư Hân biết, mình thật sự không phải là người đàn ông vô dụng. 

Anh ta xoay người rời đi, Bạch Thư Hân day day huyệt thái dương, đưa mắt nhìn xung quanh. 

Bố cục rất giống với căn hộ của cô, nhưng sạch sẽ ngăn nắp hơn căn họ mới của cô nhiều. 

Sắc điệu trắng đen, sạch sẽ gọn gàng. 

Đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không nhìn ra một tia hỗn loạn. 

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, xem phòng khách. 

Có thể dựa vào ban công, chỗ đó có một giá sách lớn, để đầy sách. 

Diện đọc của anh ta rất rộng, có tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, có sách tài chính thương mại, cũng sẽ có một số tạp chí linh tinh. 

Cô ấy ngồi trên sô pha, lấy ánh sáng rất tốt, vừa đọc sách vừa phơi nắng là một sự lựa chọn rất tuyệt. 

Trên ban công còn tung bay hương bạc hà, cô ấy không kìm được đi qua xem, cô ấy phát hiện có một chậu lá bạc hà, tháng ba tháng tư đang là thời điểm trổ lá nảy mầm. 

Anh ta không chỉ trồng lá bạc hà, anh ta còn nuôi rất nhiều cái(của trái cây), cả dám to to mập mập, nhìn trông rất đáng yêu. 

Một người đàn ông kỹ tính lại sạch sẽ, người không câu nệ như cô, quả nhiên là không phù hợp. 

Khi cô đang quan sát xung quanh, Ôn Thành đã về, anh ta đã mua đồ dùng một lần, còn mua một số quần áo nữ, kể cả... đồ lót? "Anh... anh mua cái này làm cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK