Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm về đến phòng bệnh, thấy sắc mặt Cố Gia Huy không tốt, cô hơi đau lòng.

"Anh ăn chút gì đó đi, người cũng làm bằng thịt mà, có phải làm từ sắt thép đâu, sáng nay anh chưa ăn được mấy."

"Tôi và anh hai đều rất quý cô em gái này, hồi nhỏ bố hay đùa là muốn đem em ấy cho một trong hai bọn tôi làm cô dâu nuôi. Lúc đó mọi người không hề coi là thật, và đều chơi cùng nhau. Bọn tôi đi ra nước ngoài, em ấy khóc kinh lắm, em ấy cứ kéo tay tôi và anh hai, bảo bọn anh đừng đi."

"Ở nước ngoài, tôi và anh hai không yên tâm về em ấy nhất, em ấy cũng không để bọn anh lo lắng, em ấy cũng trở nên càng ngày càng kiên cường độc lập. Trước khi tôi và anh hai về nước, bọn tôi còn nhắc đến Yên Yên, bảo rằng từ nhỏ đã thiếu hụt quá nhiều, sau này phải bù đắp lại thật tốt. Anh hai không còn nữa, còn thì bị anh cả kìm chế khắp nơi, chỉ có thể âm thầm chịu đựng." "Tôi chưa làm hết nghĩa vụ của người anh, từ nhỏ đến lớn cũng chưa thể bảo vệ con bé thật tốt. Em ấy đánh nhau với bạn học, tôi không giúp em ấy xả giận, hồi em ấy mười mấy tuổi tâm hồn thiếu nữ rối rắm, tôi cũng chưa thể nghe em ấy dốc bầu tâm sự. Gi ờ đây.... em ấy đã tìm được một người đàn ông, rồi làm mình tổn thương thành ra thế này, đến cả việc đánh Lệ Nghiêm, xả giận cho em ấy tôi

cũng không có cơ hội nữa rồi."

"Minh Tâm, em nói xem người anh trai như tôi thất bại lắm đúng không?"

Cố Gia Huy yếu ớt nói, từng câu đều trầm thấp khàn khàn, từng chữ nặng nề, rơi vào trong lòng giống như kim châm vậy, châm đến nỗi làm cô cảm thấy đau đớn không thôi.

Đời này, thời điểm bất lực nhất của người đàn ông chính là nhìn người mà mình yêu thương, quan tâm chịu tổn thương, mà mình lại không thể giúp gì được. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau, cô nói: "Anh là một người anh tốt, anh và bác sĩ Lệ đều là những người anh trai tốt, cách các anh yêu thương em gái khác nhau mà thôi. Tôi nghĩ Yên Yên cũng rất thích người anh trai là anh đây, cô ấy sẽ không cảm thấy anh có chỗ nào làm không tốt. Nếu cho cô ấy cơ hội, sống thêm kiếp nữa, cô ấy vẫn

sẽ chọn anh làm anh trai của cô ấy."

"Thật sao? Nhưng tôi không hề tốt như vậy. Em ấy chịu ấm ức, tôi cũng không thể giúp được gì."

"Anh trai... là một kiểu linh hồn an ủi. Tôi không có anh trai, nhưng tôi có anh, tôi biết khi tôi chịu ấm ức, anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh tôi, vậy là đủ rồi. Cố Gia Huy, anh đừng nghĩ nhiều nữa, anh nói những lời này, tôi đau lòng lắm...."

Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh cụp mắt, không nói thêm gì nữa.

Anh kéo tay cô lại rồi nắm chặt, không nói thêm gì nữa.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm, chỉ có điều hai người đều ăn không nhiều.

Rõ ràng cô ăn rất khỏe, nhưng lần này cô lại ăn ít, cô cũng không cảm thấy đói lắm.

....

Buổi tối Cố Yên tỉnh lại, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, cô ấy biết ngay là mình đang ở đâu.

"Sao mình lại nằm viện vậy?"

Cô ấy có hơi không hiểu, khi nhìn thấy Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm, cô ấy nói: "Anh, em bị sao vậy? Đầu em đau quá..."

"Cô không nhớ gì à? Cô đi tìm Qúy Tiêu, hỏi tình hình của bác sĩ Lệ...."

"Bác sĩ Lệ? Là ai vậy?"

Cố Yên hỏi với vẻ mặt hoang mang, cô ấy ngắt lời cô.

Hứa Minh Tâm chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn há ra, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Lệ Nghiêm, em không nhớ à?" Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, lo lắng hỏi.

"Anh ta là ai, em quen à?"

Cố Yên nghi hoặc hỏi.

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lập tức gọi bác sĩ tới, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì phát hiện trong đầu cô ấy vẫn còn một khối máu tụ, chưa tan, có khả năng là đã ảnh hưởng đến hệ thống trí nhớ.

Đại não của con người là thứ vô cùng thần kỳ, loại tình huống này không ai giải quyết được cả, chỉ có thể chờ máu tụ tan, bệnh nhân tự hồi phục.

"Mất trí nhớ?"

Bản thân Cố Yên cũng là bác sĩ, cô ấy lập tức hiểu được tình huống bệnh của mình.

"Em đã quên ai rồi vậy? Lệ Nghiêm đó là ai? Thân với em lắm à?"

"Chờ em ra viện rồi nói tiếp."

Cố Gia Huy né tránh cái chủ đề này, đối với cô ấy thì chuyện này không hẳn đã không phải là chuyện tốt.

Tuy bọn họ có ý không bàn đến nữa, nhưng chuyện cô ấy bị bỏ rơi ở trên hôn lễ ngày trước đã lan truyền khắp Kinh Đô rồi.

Tra baidu một cái là lập tức hiện ra ngay.

Cố Yên hiểu đại khái về quan hệ của mình và Lệ Nghiêm.

Cô ấy đã theo đuổi rất nhiều năm, đặc biệt thay đổi chuyên ngành, thi nghiên cứu sinh cùng với anh ta, sau đó cùng đi vào quân đội.

Cuối cùng khi sắp công đức viên mãn, lại nảy sinh một đống tình huống, hôn lễ không cưới thành công, mà mình cũng chia tay rất tiêu sái, không dây dưa lôi thôi.

Sau đó cô ấy đã chuyển đơn vị công tác, nửa năm sau nhiệm vụ hoàn thành mới quay về.

Cô ấy về đến Kinh Đô, cũng mới có mấy hôm thôi.

Cố Gia Huy không nói chuyện Lệ Nghiêm đã trở về từ Lai Châu, hơn nữa đã rời đi rồi.

Mọi chuyện phát sinh sau khi cô ấy về Kinh Đô, anh tận lực che giấu.

Sau khi Cố Yên mất trí nhớ, cô ấy cũng tiêu sái hơn rất nhiều.

Cô ấy đoán mình thoải mái như này, phỏng chừng nửa năm nay cô ấy đã quên sạch cái kẻ bạc tình kia rồi.

Cô ấy không hề quan tâm Lệ Nghiêm này đang ở đâu, cô ấy chỉ quan tâm là khi nào mình ra viện.

Cố Yên nằm viện ba ngày, là có thể bình an xuất viện rồi.

Người tới đón cô ấy rất nhiều, bọn họ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.

Còn Cố Yên thì giống như là người chẳng làm sao, cái gì nên ăn thì ăn cái gì phải uống thì uống, ngày tháng trôi qua tiêu dao tự tại.

Ngoại trừ Lệ Nghiêm ra, những thứ khác cô ấy đều không quên, bình thường như lúc ban đầu.

Cô ấy quả thực đã mất trí nhớ, lúc nhắc đến Lệ Nghiêm, ánh mắt trong suốt lạnh nhạt, không hề gợn sóng.

Mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra, khối máu tụ kia vẫn chưa tan, chứng minh đó là thật.

Cách dăm ba bữa Cố Yên lại đến nhà họ Qúy báo cáo, kiểm tra sức khỏe cho Qúy Tiêu, Qúy Tiêu đối xử với cô ấy rất tốt, người ngoài đều có thể nhìn ra.

Qúy Tiêu thích cô ấy, cũng có ý định theo đuổi cô ấy, mặc dù Cố Yên đã nhận ra, nhưng lại biết rõ mà vẫn giả bộ hồ đồ.

Cô ấy không hề muốn yêu đương, nên cô ấy cố tình giả vờ không biết.

Mọi người cũng dần dần yên tâm về chuyện của Cố Yên, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Lệ Nghiêm đã đi, đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.

Cố Yên mất trí nhớ rồi, cô ấy đã quên Lệ Nghiêm một cách triệt để.

Tất cả.... tựa như ầm ầm sóng dậy, lại đảo mắt cái đã gió êm sóng lặng.

Hứa Minh Tâm cảm thấy rõ ràng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại bỗng cảm giác như cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Bất chợt có một ngày, Cố Gia Huy nhận được cuộc điện thoại của Ôn Thanh Vân, nói là Ôn Thành mất tích rồi.

Từ sau khi Ôn Thành tiếp quản tập đoàn, chuyện gì anh ta cũng đích thân làm.

Hai hôm trước anh ta đi công trường thị sát, không may bị đồ vật ở trên cao rơi vào đầu làm bị thương, sau đó đưa đến bệnh viện thì hôn mê không tỉnh.

Bác sĩ nói rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi tĩnh dưỡng vài ngày.

Nhưng hôm nay, Ôn Thành đã biến mất.

Giường trống không.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Thanh Vân chính là kiểm tra camera giám sát, thì lại phát hiện camera đã bị người động chân động tay, hoàn toàn không phát hiện được dấu vết.

Ôn Thanh Vân đi điều tra tư liệu xuất nhập cảnh, cũng không thấy bóng dáng của Ôn Thành.

Cô ta không dám khẳng định anh ta có ra nước ngoài không, bây giờ chỉ có thể bảo Cố Gia Huy lưu ý giúp thôi.

Điều cô ta lo lắng nhất chính là nhân cách thứ hai chạy ra, thế thì chắc chắn anh ta sẽ đi tìm Bạch Thư Hân.

Sau khi Cố Gia Huy nhận được cuộc điện thoại, sắc mặt anh trở nên ngưng trọng, anh sợ nhân cách thứ hai sẽ hành hung đả thương người.

Rõ ràng nhân cách đó có khiếm khuyết, cảm xúc biết kích động, tàn nhẫn hung ác.

Nếu nhân cách thứ hai vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện lần trước, thì nhất định anh ta sẽ đi tìm Bạch Thư Hân tính sổ. Nếu mà quá đà, thì thậm chí Bạch Thư Hân sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK