Cô tuyệt vọng rồi, cô chỉ mong Cố Gia Huy về sớm một chút, nếu không mình sẽ tiêu đời thật mất! Hứa Văn Mạnh nói: "Thông gia, đều trách tôi đã sinh ra con nghiệt nữ này, nên mới hại An Kỳ như vậy. Bây giờ An Kỳ đã gả vào nhà họ Cố rồi, con gái gả đi như bát nước hắt đi, chuyện của An Kỳ nhà họ Cổ phải quản rồi. Tôi sẽ không dung túng cho con nghiệt nữ này, thông gia muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó đi
, cho dù có đánh chết, tôi cũng không oán một lời!"
Cho dù có đánh chết, tôi cũng không oán một lời...
Đây là lời mà bố ruột nên nói sao?
Cả người có lạnh toát, cả người run run.
Lần này, thím Lưu không bảo vệ được mình nữa, cô cũng bảo thím Lưu đừng đấu tranh nữa, để trách đắc tội La Xuân Hương.
Cô chủ động đứng ra từ sau lưng thím Lưu, La Xuân Hương kéo cô rời đi.
Thím Lưu lòng nóng như lửa đốt, đợi sau khi Hứa Văn Mạnh đi rồi, bà ấy lập tức chất vấn thím Trương.
"Tại sao bà phải hại cô hai, rõ ràng là biết có hại không phải là người như vậy?"
"Lưu Đào, bà đừng ngốc nữa! Bà còn chưa nhìn ra sao? Ông chủ không chứa cô hai nữa rồi!"
"Tại sao, có hai cũng là cốt nhục của ông ấy mà!" "Haiz, muốn trách thì trách mệnh cô ấy không tốt, muốn cưới Cố Gia Huy. ngoài mặt tuy quan hệ Cố Gia Huy và Cố Trác Đông là anh em ruột, nhưng thực tế lại là thủy hòa bất dung! Ông chủ thiên vị cô cả, tất nhiên là sẽ coi trọng Cổ Trác Đông. Bây giờ có cơ hội lật đổ Cố Gia Huy, bà nghĩ ông ấy sẽ quan tâm có hai sao? Tôi chỉ thức thời
mà thôi, bà cũng mau nghĩ thoáng ra đi, lấy lòng cô cả mới là chuyện đúng đắc!".
"Vậy cô hai thì mặc kệ sao? Cô hai bị bọn họ đưa đi, còn có thể có mạng trở về sao?" Di Lưu run run nói.
Tuy thím Trường có không đành lòng, nhưng nếu bản thân đã đưa ra lựa chọn rồi, vậy thì bà ta không được phép hối hận.
"Bà mà cứ thế này thì chết như thế nào cũng không biết, tôi khuyên bà hãy thông minh mà buông đi! Nếu bà đã vào nhà họ Hứa, vậy thì bà nên suy nghĩ cho ông chủ và cô cả. Tôi mặc kệ bà đấy, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi!"
Thím Trương vội vàng rời đi.
Hứa Minh Tâm bị đưa tới nhà La Xuân Hương.
Cố Trác Đông đã ra ngoài ở riêng từ rất sớm, anh ta sống ở biệt thự ngoại ô phía Tây, hai thế hệ ở chung một nhà.
Người khác đều chưa về, chỉ có người giúp việc ở nhà thôi.
La Xuân Hương túm tóc cô, kéo cô từ trên xe xuống, sau đó ném cô xuống tấm thảm.
Cô ngã xuống đất, cố nén đau đớn, hít vào một ngụm khí lạnh.
Không cầu xin, không khóc lóc, không được thể hiện ra bất kỳ dáng vẻ đau đớn nào.
Từ nhỏ tới lớn mạng của cô kiên cường lắm, nhất định có thể chống đỡ được đến khi Cổ Gia Huy trở về!
La Xuân Hương thầy cô vẫn thẳng lưng, cô ta thấy thế thì liền tức giận.
Cô ta đạp có một cái, cô đau đến nỗi cuộn người lại.
Bên tại truyền tới tiếng mắng chửi của La Xuân Hương.
Cô ta đang trả thù đang phát tiết, từ sau khi Hứa Minh Tâm đính hôn với Cố Gia Huy, cuộc sống của cô ta trôi qua không hài lòng gì cả gì, đều tại tiện nhân này!
Tuổi còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà cũng vọng tưởng cùng ngồi cùng ăn với cô ta, cùng một bối phận với cô ta!
Cái loại tiện chủng nào cũng xứng à?
Lòng cô ta có oán hận, cô ta tay đấm chân đá, mặc dù không có có dùng lực mạnh, nhưng cũng không phải là cái mà tấm thân nhỏ bé kia của Hứa Minh Tâm có thể chịu được.
Giờ phút này, cô không kìm được nghĩ đến hôm ở trên du thuyền, mình bị Trình Hoa ngược đãi, cũng đau tận xương tủy như thế này.
Thật ác độc... một tội danh có lẽ có, liền muốn mạng của cô!