"Sau đó thì sao?"
Hứa Minh Tâm tiếp tục tò mò hỏi.
"Chắc là dáng vẻ em bảo vệ tôi đã làm tôi rung động, làm tôi để ý đến em, tôi cảm thấy em rất được, dùng để làm vị hôn thê đối phó với trong nhà cũng được."
"Chỉ có điều lúc đó em sợ tôi, tôi thấy em nhạt nhẽo không thú vị, tôi cũng không còn suy nghĩ tiếp tục trêu em nữa, thế là tôi cho em đi. Nhưng không ngờ, em lại quay lại, tại sao em muốn quay lại?"
AU
"Tôi á? Một mặt là tôi lo anh nuốt lời, không đầu tư cho nhà họ Hứa, chắc chắn bố sẽ trút giận sang tôi, cuộc sống của tôi cũng không tốt. Vả lại... không ở cùng anh, ông ấy cũng sẽ nghĩ cách, bán tôi cho người khác. Tóm lại là thế nào đi nữa thì cũng không phải kết quả tốt đẹp gì, tôi cũng không muốn phản kháng."
"Mới đầu đúng là tôi rất sợ anh, nhưng lâu dần tôi phát hiện tính tình của anh vẫn còn tốt lắm, dần dần tôi không sợ nữa. Bây giờ tôi lại hơi hoài niệm dáng vẻ mang mặt nạ xấu kia của anh rồi đấy, đáng tiếc là... không nhìn thấy được nữa."
Hứa Minh Tâm buồn bã nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì không kìm được bật cười, người khác đều sợ gương mặt đó của anh, chỉ có cô là thích.
"Cho nên, tôi là tới báo ơn, dựa theo câu chuyện thần thoại từ xưa đến nay, lấy thân báo đáp, em không được từ chối. Tôi chính là của em, nữ vương đại nhân tùy ý sai bảo."
"Tôi muốn ăn hoa quả, anh rửa trái cây cho tôi đi."
"Được."
Đi ra khỏi nhà họ Ngô, không cần gò bó nữa, Hứa Minh Tâm chui vào lòng anh, giống như một chú mèo con vậy.
Cố Gia Huy ôm lấy cô, không dám sát quá nhưng lại không nỡ buông ra.
Đã hai đêm không được ôm cô tử tế rồi, anh không muốn buông tay ra một khắc nào.
Ngày hôm sau, bọn họ đang đi lên núi, không ngờ Ngô Ân cũng tới, trong tay xách tay một số đồ bái tế. Cô ta nói với vẻ tràn ngập áy náy: "Cô Hứa, tối qua tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên giở tính trẻ con bắt cô đi. Mẹ tôi đã giáo huấn tôi rồi, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng giận tôi nữa được không? Các cô cũng khó có dịp tới đây, là khách của nhà tôi, tôi thật
sự không nên làm thế."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, thấy trên mặt cô ta đầy vẻ áy náy, tràn ngập thành ý, cô cũng không có gây khó dễ.
Nhìn dáng vẻ đó của cô ta thì cũng là tới bái tế, hôm nay người mất là to nhất, không so đo với cô ta.
"Không sao, việc đã qua rồi."
"Thế... thế tôi cũng bái tế bác gái một chút, coi như là chút tấm lòng của một hậu bối tôi đây."
Cô ta đã nói như vậy rồi, Cố Gia Huy cũng không có ngăn cản, dù sao thì tới thăm mộ là một loại tâm ý.
Cố Gia Huy không có tiền vàng mã, anh cảm thấy không bảo vệ môi trường, anh đã mua mấy bó hoa tươi, giỏ trái cây gì gì đó.
Bọn họ bái tế trước mộ, bái tế xong, Cố Gia Huy thản nhiên nói: "Tôi còn có vài lời muốn nói với mẹ, cô tránh đi được không?"
"Được được... vậy cô Hứa..."
"Cô ấy không cần, mẹ tôi cũng muốn gặp con dâu tương lai."
Cố Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Hứa Minh Tâm, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ âm vang hữu lực.
Hứa Minh Tâm rất là bất đắc dĩ, sớm biết thế này, chi bằng nói cho người nhà họ Ngô biết quan hệ giữa bọn họ ngay từ đầu đi.
Che che giấu giấu đến bây giờ, không ngờ vẫn nói toạc ra.
Ngô Ân nghe thấy vậy, sắc mặt tái đi vài phần, nhìn bọn họ đan tay vào nhau, cô ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Bàn tay nhỏ giấu trong ống tay im lặng xiết chặt, móng tay cắm sâu vào trong thịt, đau cực kỳ.
Cô ta liều mạng kiềm chế, giả bộ bình tĩnh.
"Vậy... vậy tôi đi trước đây... Phải rồi, hai người bái tế xong nhớ về ăn cơm,
mẹ tôi đã chuẩn bị cơm trưa, bà ấy nói là nhất định phải xin lỗi, không thì bà ấy cứ áy náy trong lòng. Anh Gia Huy, nhất định phải tới đó."
Cố Gia Huy không có từ chối, anh không thể ở đây hàng năm, cỏ dại trên núi này mọc rất nhanh, vẫn cần nhà họ Ngô xử lý giúp.
Cho nên, cũng phải chừa chút mặt mũi.
Sau khi Ngô Ân đi, Hứa Minh Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ba người vẫn hơi ngại ngùng.
Cô nhìn về phía bia mộ, trên bia mộ có một tấm ảnh đen trắng, người phụ nữ bên trong chính là mẹ của Cố Gia Huy, diện mạo hơn hai mươi tuổi, chắc là ảnh chụp lại rất sớm trước đó.
Khóe miệng còn mang theo nụ cười, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Thảo nào có thể khiến cho nhân vật kiêu hùng như ông cụ nhìn trúng, dung mạo như thế này đủ để làm cho đàn ông vừa gặp đã thương.
"Thảo nào anh đẹp trai thế này." Hứa Minh Tâm không nhịn được cảm khái: "Gen anh này cũng mạnh quá rồi đấy!"