Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới đầu Ôn Thành còn ổn, nhưng không ngờ anh ta cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể bắt đầu lung lay.

Bà Bạch lo lắng nói: "Không uống được nữa thì đừng uống nữa, đừng liều mạng với ông ấy, ông ấy là đồ cứng đầu!"

Vừa dứt lời, Ôn Thành nặng nề gục xuống bàn.

Bạch Hiếu vỗ bàn cười ha ha, rồi nói: "Nhóc con cậu, còn muốn thắng tôi ư? Ợ... cậu uống giỏi thật đấy, tôi chưa phục ai, mà... tôi phục cậu..."

Bà Bạch: "Thư Hân, cháu mau dìu Ôn Thành vào phòng khách đi, tối rồi đừng đi nữa, ở lại trong nhà đi, lát nữa thím dọn phòng cho cháu."

"Thím, đây đâu phải lần đầu cháu ở lại, cháu tự biết thu dọn, thím cứ chăm sóc chú đi."

Mặc dù Bạch Hiếu uống giỏi, nhưng phẩm rượu thì chẳng ra làm sao, uống nhiều vào là nói rất là nhiều, túm được ai là liền kể tư thế oai hùng của mình năm xưa dẫn quân đi.

Bạch Thư Hân dìu Ôn Thành đến phòng khách, may mà ở tầng dưới, nếu không cô ấy cũng không đỡ được anh ta lên tầng.

Đỡ anh ta lên giường xong, cô ấy không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau đó lau mồ hôi trên trán.

Trông anh ta thì thấy rất gầy yếu, không ngờ anh ta nặng xương thế.

Đúng lúc này, người đàn ông trên giường đã mở mắt ra.

"Cô có thể rót cho tôi cốc nước được không? Tôi không tiện đi ra ngoài."

"Anh chưa say à?"

"Cho chú cô thể diện, nếu làm ông ấy thua thì e là ông ấy sẽ không vui."

Anh ta ngồi dậy, sau đó nhìn cô rồi nở nụ cười ấm áp, sau đó gãi đầu với vẻ vô tội.

Bạch Thư Hân rót nước rồi quay lại rất nhanh, cô ấy nghi hoặc hỏi: "Thế vừa nãy chơi cờ, anh cũng cố ý à?"

"Ừm, tôi giả vờ có giống không?"

"Nếu chú mà biết thì sẽ liều mạng với anh đấy."

"Chẳng phải bây giờ chú ấy không biết đó sao?"

Anh ta mỉm cười như một đứa trẻ chưa lớn vậy.

Cô ấy bội phục đến nỗi giơ ngón tay cái, chưa có ai dám nịnh nọt dưới mí mắt chú, anh ta được xem là người đầu tiên trong vô hình trung, phỏng chừng ấn tượng của chú về anh ta sắp lên một tầng nữa rồi.

"Nếu anh không sao thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi lấy quần áo của chú cho anh tắm rửa, anh dùng tạm trước nhé."

"Nói chuyện với tôi được không? Rượu vẫn đang trong dạ dày, rất khó chịu."

Thấy cô ấy đứng lên định đi, Ôn Thành tích cực mở lời, bàn tay vô thức sờ một chút, không ngờ vững vàng nắm được tay của Bạch Thư Hân.

Bàn tay cô ấy vừa nhỏ vừa mềm, hơi lạnh.

Cô ấy còn chưa phản ứng lại cơ, không ngờ Ôn Thành đã hiểu ra trước, giống như là bị điện giật vậy, lập tức thả ra.

"Xin... xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý đâu, tôi không cẩn thận...."

"Một người đàn ông như anh đừng có mà cứ căng thẳng là lắp bắp có được không hả? Tôi đâu có trách anh, kéo thì kéo thôi, anh đừng căng thẳng."

Cô còn chưa nói gì nhá!

"Tôi phải đi lấy quần áo trước đã, anh chờ tôi một lát, tôi quay lại rồi tôi nói chuyện với anh sau."

Sau khi Bạch Thư Hân đi ra khỏi phòng, thì rất nhanh đã trở về, cô ấy cầm theo một bộ quần áo sạch.

Sau khi đi vào phòng, trong phòng không có một tiếng động gì, có thể nghe thấy tiếng thở ra của nhau.

"Anh... chẳng phải anh muốn nói chuyện với tôi sao?"

Bây giờ một câu cũng không nói, là sao?

Rất là ngại ngùng!

"Rượu rất ngon."

"Ừm?" Chỉ cái này thôi hả?

Ôn Thành nhận ra là mình nói không ổn, anh ta rất là cố gắng tìm đề tài: "Món ăn... món ăn mà thím nấy cũng rất ngon."

"Ừ? Sau đó thì sao?"

Cô ấy có hơi mất kiên nhẫn rồi, nghe giọng điệu thì hoàn toàn có thể nghe ra.

"Còn nữa... còn nữa... cô cũng rất xinh."

"..."

Thoáng chốc, bầu không khí như đông lại, Bạch Thư Hân nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, thế mà anh ta cũng biết nói lời tán tỉnh người như này hả? Đây vẫn là Ôn Thành mà cô ấy quen chứ?

"Anh đang đùa tôi à?"

"Không có, tôi nói thật, quần áo cô mặc mỗi ngày đều rất đẹp, trang điểm hay không trang điểm cũng xinh, tôi nói thật lòng đấy, tôi không biết nói dối."

"Thế anh còn muốn đóng giả người yêu với tôi nữa không?"

"Cái này... cái này không tính, cái này là ngoại lệ, không tính."

Anh ta vội vàng giải thích.

"Được rồi được rồi, không trách anh gì hết. Giờ không còn sớm nữa, ngủ sớm đi biết chưa? Tôi phải đi rồi."

Cô ấy lại đứng lên một lần nữa, nhưng Ôn Thành cũng ra tay rồi.

Anh ta đứng lên mép giường, giữ lấy tay cô ấy, nhanh chóng kéo cô ấy lại.

Anh ta dùng sức, cô ấy gặp bất ngờ không kịp phòng bị, nhoáng cái đã sa vào trong lòng anh ta.

Cuối cùng... Ôn Thành đứng không vững, hai người đều ngã xuống giường, còn cô ấy thì vững vàng đè lên người anh ta, bàn tay nhỏ chống lên ngực anh ta.

Cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được làn da nóng hổi kia, cảm giác nóng đang không ngừng truyền tới.

Hai má cô ấy đã biến thành màu hồng, dường như máu nóng toàn thân đều đã xông lên đầu vậy.

Cô ấy cũng ngửi thấy mùi rượu nồng kia, rõ ràng cô ấy không uống rượu, nhưng lại cảm thấy mình có vài phần say rồi.

"Anh.. anh làm gì vậy?"

Cô ấy quên cả đẩy anh ta ra, mà là ngây ngốc hỏi, không biết rốt cuộc vừa rồi anh ta muốn làm gì?

"Tôi... tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thêm chút nữa, nhưng tôi nói năng vụng về, lại không biết nói chuyện mà con gái thích nghe. Thấy cô đi, tôi hơi vội, muốn... muốn ngăn cô lại, rồi nói chuyện thêm với tôi chút nữa."

Anh ta nhìn thấy hai má cô ấy đỏ bừng, rất đáng yêu, khiến cho anh ta không kìm được nâng tay lên sờ.

Mà sự thật... anh ta thật sự đã làm như vậy.

"Anh lại đang làm gì vậy?"

Bạch Thư Hân liếc mắt xuống, rồi dừng ở bàn tay hạnh kiểm xấu của anh ta.

Ôn Thành hồi thần, kinh ngạc hô ra tiếng, lập tức rụt tay về.

"Tôi... chắc là tôi uống nhiều rồi, vừa nãy tôi hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, tay của tôi... tay của tôi cũng không biết sao nữa, liền... liền chạy đến mặt cô."

"Thế anh có thể nói cho tôi biết, phía dưới anh đang làm gì không? Ôn Thành!"

Bạch Thư Hân nhấn mạnh hai chữ cuối, cô ấy hung dữ nói.

Ôn Thành lập tức đẩy người cô ấy ra, rồi vọt vào nhà vệ sinh.

"Tôi... tôi phải đi tắm đã, cô ra ngoài đi, ngủ sớm, ngủ ngon!"

"Ôn Thành, tôi nói cho anh biết, lần sau anh còn dám như thế này, bà đây sẽ cầm dao phế anh, anh có tin không!"

"Tôi đã bảo anh đừng uống nhiều rượu như thế, anh cứ đòi uống, bây giờ thì hay rồi, rượu vào làm loạn đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh mà còn dám không quy củ, chỗ nào chạm vào tôi, tôi sẽ chặt chỗ đó xuống, anh cứ cẩn thận cho tôi."

Cô ấy vừa nói như vậy, Ôn Thành sợ tới mức không dám hé một tiếng.

Sau đó bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, rầm một tiếng.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn chỗ nào đó, hận không thể đào một cái lỗ rồi chui vào luôn.

Sao lại như thế này cơ chứ?

Lần này cũng không được tính là uống nhiều lắm, sao lại lung tung rồi cơ chứ?

Anh ta vội vàng tắm nước lạnh, hạ hỏa.

Trong lúc đó, bà Bạch có tới một lần, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta.

Buổi tối, lúc ngủ, anh ta còn có hơi không yên tâm, nên đã gửi tin nhắn cho Bạch Thư Hân.

[Cô đang giận à?]

Bạch Thư Hân nhìn thấy nhưng không nhắn lại, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, sao người này vẫn cứ nhắc lại chuyện cũ vậy, chẳng hiểu quy củ gì cả, trong đầu toàn chứa cái gì đấy. Cô ấy không trả lời tin nhắn, không ngờ Ôn Thành đã chủ động gọi điện, cô ấy do dự một chút, rồi bắt máy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK