Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, cánh môi tách ra, Cố Gia Huy dùng sức ôm cô vào lòng. 

"Đồng ý với tôi, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, em đừng nghĩ đến việc tìm đến cái chết được không?" 

"Tôi sợ tôi không giữ được trong sạch..." 

"Không sao, chỉ cần em sống, những cái khác tôi đều có thể khoan nhượng. Nhưng mà em không được xảy ra chuyện, nếu em mất đi thì tôi phải làm sao? Em có từng nghĩ..." 

"Không có tôi, anh vẫn sẽ sống tốt." 

Hứa Minh Tâm vùi đầu ở trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ truyền tới. 

Trái đất này, ai rời xa ai, đều có thể tiếp tục sống tiếp, trái đất cũng chuyển động như thường. 

Thời gian là một liều thuốc hay, có thể xoa dịu bất kỳ vết thương nào. 

Nhưng cô đã quên, Cố Gia Huy là người chấp niệm rất sâu, dưới sự trôi qua của thời gian, miệng vết thương sẽ dần trở nên sâu. 

"Không, tôi sẽ sống không bằng chết" 

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Cố Gia Huy truyền tới, gõ lên trái tim cô. 

Cô nghe thấy vậy, thân mình cứng đờ. 

"Sau này tôi sẽ không tự tiện làm chủ, quyết định thay em. Ký ức là cái của em, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng... em nhất định phải đồng ý với tôi, mặc kệ sau này có gặp phải chuyện gì, còn sống mới là điều quan trọng nhất. Em sống, tôi mới có thể sống thật tốt." 

"Nhưng mà, tôi sẽ không sạch sẽ..." 

"Nhóc con, yêu không chỉ là yêu cơ thể của em, nếu mà yêu cơ thể của em, tôi đã chiếm lấy em từ lâu rồi, cần gì phải vất vả nhẫn nhịn đợi em hai mươi tuổi? Tôi yêu tất cả mọi thứ của em, tôi muốn em ở bên tôi suốt đời, nắm tay đến già." 

"Chết rồi, thì không còn gì nữa. Sống, còn có khả năng vô hạn. Anh hai cho tôi sống sót, tôi không thể vứt bỏ. Em có thể sống vì tôi, và đừng bỏ cuộc, được không?" 

Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, nói từng chữ. 

Hứa Minh Tâm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, thâm thúy tịch mịch, bên trong như là biển sao, còn mình thì lại nhỏ bé như thế, nhất diệp thuyền con. 

Nhưng vậy thì sao... 

Trong mắt anh không chứa được vạn vật, chỉ có một mình mình. 

Hình như Hứa Minh Tâm đã hiểu ra điều gì đó, thật sự yêu một người, là có thể vượt qua rất nhiều thứ. 

"Cậu ba Cố.." 

Cô thì thào nói. 

"Tôi đây." 

"Tôi sợ..." 

Nỗi sợ ở một ngày một đêm đó, cuối cùng đã nói ra rồi. 

Cô ôm anh thật chặt, khuôn mặt dán lên ngực anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh đang liên tục truyền tới, còn có tiếng tim đập âm vang hữu lực nữa. 

Lòng Cố Gia Huy mềm nhũn, anh trách bản thân đã về quá muộn. 

Anh trở tay ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô. 

"Em có trách tôi không?" 

"Trách anh cái gì?" 

"Trách tôi về trễ, vốn dĩ là chiều hôm đấy trở về, nhưng sáng hôm nay mới trở Về." 

"Chắc chắn là anh đã gặp chuyện trên đường đi, nếu không anh sẽ không về trễ như vậy. Tôi nói rồi, tôi sẽ không trách anh, bởi vì tôi biết chắc chắn anh sẽ tới, chỉ cần anh sẽ tới, là đủ rồi." 

"Em còn nhớ câu chuyện Tử Hà em kể cho tôi nghe lần trước không?" 

"Sao thế?" 

"Tôi đã xem bộ phim đó, đúng là nữ chính đã chờ được nam chính, nhưng 

mà... cô ấy lại chết. Tôi không thích cái kết cục như thế, sau này tôi sẽ không tới trễ nữa." 

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì hơi ngạc nhiên, cô không ngờ một người cứng nhắc như Cô Gia Huy, lại chạy đi xem đại thoại tây du. 

Bộ phim vô ly đầu như vậy, anh xem hiểu được à? 

"Cậu ba Cố, tôi mệt rồi, cũng đói nữa, tôi muốn về nhà." 

"Đi, chúng ta về nhà." 

Cố Gia Huy đang chuẩn bị bế cô lên, nhưng không ngờ cô lại nhảy lên lưng anh. 

"Tôi muốn chú cõng tôi, chú." 

"Không phải em đã nhớ ra rồi sao? Tại sao vẫn gọi tôi là chứ?" 

Cố Gia Huy đen mặt. 

"Đây là trừng phạt, đợi lúc nào đó tôi hết giận rồi, tôi lại gọi lại tên cậu ba Cố."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK