"Một người có thể ngấm ngầm chịu đựng bốn năm, chịu đựng nhiều lời chửi rủa nghi ngờ như vậy, làm cho kẻ địch xem nhẹ mình, từ đó phát triển tập đoàn J.C trở nên lớn mạnh. Người như thế là người làm tôi khâm phục, cho nên Trình Hoa tôi đã nhận định anh rồi, tôi muốn cưới anh!"
"Cô tốn khá nhiều công sức điều tra về tôi đấy nhỉ, nhưng cô tự tin là tôi sẽ tiếp nhận cô ư?"
"Tất nhiên là tôi tự tin!" Trình Hoa mỉm cười nói, từ đầu chí cuối cái cằm cô ta đều bất cao, đứng trước mặt Cố Gia Huy không có sợ hãi một tí nào, hơn nữa... rất to gan"
Hai bàn tay của cô ta thả lỏng phía sau, nói tiếp: "Tôi đã điều tra rất rõ về anh, sở dĩ anh đính hôn với cô bé nhà họ Hứa là bởi vì bố anh không rõ tình hình, ông ấy cho rằng anh không lấy được VỢ, có thể xem như là vội vàng mua cho anh một vị hôn thê. Nam chưa cưới nữ chưa gả, hai người cũng không được tính là gì.
Tôi độ lượng, tôi sẽ không so đo hai ba tháng hai người ở bên nhau" Nhà họ Hứa có thân phận gì, không cần nói nhiều. Huống hồ Hứa An Kỳ có chút vốn, nhưng Hứa Minh Tâm này thì chẳng có tí tác dụng nào, anh chẳng thể bòn rút được chút giá trị nào từ chỗ cô ta đâu. Nhưng tôi thì khác, tôi là người thừa kế duy nhất của truyền thông giải trí Thiên Văn, gia đình sau lưng tôi là cái mà Hứa Minh Tâm
không thể so được." Anh đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, còn phát triển thể lực của mình, chắc chắn là anh có việc lớn để làm, đúng không? Người anh cần là một người vợ có thể trợ giúp anh, chứ không phải một người phụ nữ ngốc nghếch, chẳng biết gì, lại còn cần anh bảo vệ. Bây giờ có thể là anh không thích tôi, nhưng không sao, anh có thể cưới tôi, tình
cảm thì bồi đắp từ từ, tôi tin là với sức quyến rũ của tôi, sau này chắc chắn anh sẽ thích tôi!"
Trình Hoa tràn đầy tự tin nói, bởi vì đúng là cô ta có vốn để tự tin.
Bất kể là xuất thân bối cảnh, hay danh tiếng thì đều cao hơn Hứa Minh Tâm nhiều.
Hai người này, không thể so sánh với nhau.
Trong đôi mắt cô ta có tia sáng, tia sáng tự tin.
Cố Gia Huy không khỏi bật cười, cô nhóc này thú vị thật, cô ta đã tốn rất nhiều tâm tư lên người anh.
Trình Hoa thấy anh cười, trong lòng mừng rỡ, cô ta cho rằng mình đã thành công.
Đúng vậy mà, một thương nhân thành công, tất nhiên sẽ chọn giao dịch có lợi cho mình.
"Khi nào thì anh đuổi cô ta đi, rồi kết hôn với tôi?"
"Cửa ở đằng kia, cô đi thong thả tôi không tiễn."
Cố Gia Huy quay người trở về ghế làm việc, anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta thêm cái nào.
Trình Hoa sửng sốt, cô ta không biết mình đã đi sai bước nào.
"Ý anh là gì? Lẽ nào điều kiện của tôi vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?"
"Một người phụ nữ quá thông minh, chẳng phải là chuyện gì tốt."
Cố Gia Huy cho lời khuyên, sau đó anh để Khương Tuấn tiễn khách.
Trình Hoa bị chặn ngoài cửa, cô ta tức giận đến đỏ cả mặt, sau đó giẫm mạnh giày cao gót bỏ đi.
Đến giờ cô ta vẫn không hiểu, mình đã sai chỗ nào!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khương Tuấn đi đưa văn kiện, mở cửa ra, Trình Hoa chờ ở bên ngoài đang cố gắng ngẩng đầu nhìn vào trong.
Nhưng từ đầu đến cuối, Cố Gia Huy đều không nhìn cô ta lấy một cái.
"Ông chủ, cô Trình vẫn chưa chịu đi, cô ấy khăng khăng đợi anh tan làm, muốn anh đưa cô ấy về."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, ông già đã lôi đến cái phiền phức không nhỏ cho anh rồi.
"Để cô ta đợi đi."
Trình Hoa đã tính đúng mọi thứ, chỉ sai một bước.
Nếu như Cố Gia Huy thật sự muốn lợi dụng cuộc hôn nhân của mình để mưu cầu lợi ích, thế thì sự tồn tại của Hứa Minh Tâm chính là một sai lầm.
Nếu anh đã khoan dung Hứa Minh Tâm, dung túng cô quý trọng cô, trịnh trọng hứa hẹn cả đời.
Vậy thì chứng tỏ, đối với anh mà nói thì hôn nhân là điều thần thánh không thể xâm phạm, chứ không phải chiếc cúc áo có thể dùng làm giao dịch.