Cố Gia Huy híp mắt, cắn chặt hàm dưới, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, đôi mắt ẩn chứa dòng chảy u ám.
Bầu không khí trong xe thoáng chốc đã giảm xuống cực điểm.
Khương Tuấn ngồi ở ghế lái, cảm nhận được ý lạnh ở sau lưng, sống lưng căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu rồi tiêu rồi, sủng thê cuồng mê sắp ghen rồi, đây là chuyện không thể cứu vãn được.
Cố Gia Huy đánh tay lên tay nắm cửa xe, Khương Tuấn vội vàng lên tiếng.
"Ông chủ, anh không được ra mắt đầu, chuyện này phải là cô Hứa tự giải
Khương Tuấn mạo hiểm nguy hiểm tính mạnh, nói ra câu này.
Vô cớ xuất binh!
Chết tiệt.
Đúng là anh chưa có thân phận thích hợp, để đi ngăn cản người đàn ông khác tỏ tình với cô.
"Lái xe!"
Cố Gia Huy lạnh giọng phân phó, giọng nói lạnh lẽo đến xương, giống như vớt ra từ băng lạnh vậy, không chứa một tia tình cảm nào.
"Gì ạ?"
Khương Tuấn không phản ứng kịp.
"Cậu xuống, tôi lái."
Cố Gia Huy xuống xe, sau đó đổi chỗ với Khương Tuấn.
Mắt thấy Khương Tuấn muốn ngồi ở vị trí ghế phó lái, anh bực mình nhìn sang: "Vị trí bên cạnh tôi là của ai ngồi, cậu còn không rõ à?"
"Hồ đồ rồi, hồ đồ rồi!"
Khương Tuấn liên tục giải thích.
Cố Gia Huy của hiện tại, hoàn toàn chính là một quả bom, một tí liền nổ, ai chạm vào người đấy chớt.
Nhưng mà anh ấy buồn bực, tại sao lại muốn lái xe vậy?
Lái xe đi đâu?
Anh ấy còn chưa hỏi ra hỏi miệng, Cố Gia Huy đã dẫm chân ga, nhanh chóng đi qua đường, sau đó đi thẳng về phía cổng trường.
Tiêu Bân đang chờ câu trả lời của Hứa Minh Tâm, không có cô gái nào có thể từ chối lời tỏ tình rầm rộ và lãng mạn như này!
Ngay lúc anh ta đang dương dương đắc ý, không ngờ phía sau chợt truyền tới tiếng còi xe chói tai.
Anh ta nhíu chặt chân mày, quay người lại nhìn, thì chỉ trông thấy một chiếc xe đang đâm thẳng về phía mình.
Anh ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cái mông ngã ngồi xuống đất.
Mắt thấy chiếc xe sắp tông vào rồi, anh ta sợ đến nỗi hét lên thất thanh, hai tay che mắt.
Nhưng mà, đau đớn trong dự đoán không có đến, trái lại...
Chiếc xe tiếp tục ấn còi, sau đó chuyển hướng lái đi mất.
Tiêu Bân trợn tròn mắt, anh ta quên luôn cả tranh luận với người lái xe, mà là ngây ngốc nhìn một đám hoa tàn ở trước mặt.
Anh ta đã tiêu một số tiền lớn, chuyển mấy mẫu hoa hồng đẹp tới đây, nhưng kết quả...
Kết quả mất rồi?
"Mẹ nó, anh lái xe kiểu gì vậy, mắt mù à! Hoa của ông đây, móa."
Mọi người xung quanh nhìn màn tỏ tình lãng mãn biến thành một trò khôi hài, tất cả đều bật cười.
"Cười cái gì mà cười, chưa nhìn thấy kỹ thuật lái xe nát bao giờ à? Loại người này đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta tông chết!"
Vẻ mặt đóng giả thân sĩ củaTiêu Bân lập tức vỡ tan, dù có mặc comle đi giày da, dáng vẻ đứng đắn, nhưng mà khi anh ta chửi ầm lên thì khuôn mặt xấu xí, khó coi đến cực điểm.
Hơn nữa... anh ta còn nguyền rủa người ta nữa.
Chiếc xe đó là Cố Gia Huy lái, không cần nghĩ cũng biết tài xế là ai.
Thế mà lại dám nguyền rủa người đàn ông của cô!
Hứa Minh Tâm tiến lên, Tiêu Bân mừng rỡ, anh ta tưởng cô muốn ôm ấp yêu thương.
Nhưng còn chưa vui mừng được mấy phút, không ngờ Hứa Minh Tâm đã đạp một cước thật mạnh lên giày của anh ta.
Anh ta đau đến nỗi co chân lên.
"Cô... cô giẫm chân tôi làm gì?"
"Tôi bất cẩn." "Cô... rõ ràng là cô cố tình!"
"Anh đã nhìn ra là tôi cố tình, thế anh còn không mau rời đi đi? Đừng có mà ở đây tự chuốc lấy mặt nữa!".
"Cô... tôi có lòng tốt tỏ tình với cô, cô không nhận tình cảm, cô còn bảo tôi tự chuốc lấy mất mặt? Nếu không phải trông cô xinh, lại còn có quan hệ không nhỏ với nhà họ Ngôn, cô nghĩ tôi có thể xem trọng cô sao? Quả nhiên, cho dù có khoác lên cái áo ngoài của nhà họ Ngôn rồi thì vẫn không thay đổi được sự thấp hèn trong xương tủy cô!"