Không ngờ ông ta bản tính khó dời, lần nào cũng như thế!
Cô thật lòng coi ông ta là bố, bởi vì trên người cô chảy dòng máu của ông ta, nhưng ông ta thì năm lần bảy lượt lợi dụng mình, mỗi lần sau khi sự việc xảy ra còn đạo đức giả tính dỗ dành cô.
Thật là buồn nôn đến cực điểm.
Cô rút tay về, thái độ quyết tuyệt: "Nếu ông thật sự lo lắng cho tôi, sao ông không đi bệnh viện thăm tôi? Ông ở nhà nói nói, thì tính là cái quái gì? Hay là ông không dám đi thăm tôi, ông sợ bị Cố Gia Huy đánh chết à?".
Trong câu này, đã nói tọa ra cái mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta, vẻ mặt của Hứa Văn Mạnh hơi xấu hổ, trong lòng cũng tức giận, nhưng giờ phút này lại không tiện phát tác.
Ông ta nịnh Hứa Minh Tâm còn không kịp, sao có thể nổi giận với cô cơ chứ?
"Minh Tâm, không phải là bố không đi thăm con, mà là sức khỏe bố không được tốt. Chuyện của chị con làm cho bố bị tái phát bệnh cao huyết áp, đau ốm nằm trên giường. Nếu không chắc chắn bố sẽ đi thăm con, con cho bố xem con xem nào, con gái yêu quý của bố có làm sao không?"
"Không cần xem nữa, tôi chưa chết, sống tốt lắm, ông còn xem nữa thì ông phải thất vọng đấy."
Hứa Minh Tâm lạnh nhạt nói, cô lùi về sau một bước kéo dãn khoảng cách với ông ta.
"Bố nuôi mẹ nuôi tôi cũng tới, họ có chuyện muốn bàn với ông."
Cô dịch người, ở phía sau Ngôn Dương dắt Thẩm Tuệ đi vào.
Vừa vào nhà, Ngôn Dương đã phỉ nhổ: "Hứa Văn Mạnh à, đá cuộc trước cửa nhà ông phải thay đi, thay thành đất bằng cho tốt. Vợ tôi đi giày cao gót cao như này, nếu mà trẹo chân ở đây, thì tôi phải cho nổ nhà của ông!"
"Hai người... sao hai người lại tới đây?".
Hứa Văn Mạnh nhìn thấy vợ chồng Ngôn Dương, ông ta nhíu mày và hơi đau đầu.
Đôi vợ chồng này nổi tiếng là không nói lý lẽ.
Bọn họ mà ngang như cua lên thì đúng là song sát sống mái, cực kỳ khó chơi.
Hơn nữa thân phận và địa vị của hai người đều không phải người mà ông ta có thể so sánh được, ở trước mặt Ngôn Dương, bản thân mình cung kính kính cẩn.
Ngôn Dương nghe thấy vậy, ông ta mỉm cười nói: "Tôi tới quan tâm quan tâm ông."
Lời này vừa nói ra, Hứa Văn Mạnh đã sợ đến run cả người, ông ta nghĩ đến gì đó.
Xem ra, đối phương tới là vì chuyện của Hứa Minh Tâm.
Hứa Văn Mạnh lập tức nghiêm túc nói: "Ông Dương, Hứa Minh Tâm là con gái tôi, lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đóng cửa vào đều là chuyện của người nhà mình, thật sự không đáng phiền hà ông Ngôn bà Ngôn đi một chuyến."
"Vợ, em ngồi đi. Cốc trà này cũng không uống nữa, đồ của nhà họ Hứa không tốt bằng đồ nhà chúng ta. Anh ra nói chuyện, em cứ ở đây nghỉ ngơi một lát."
"Xử lý tốt vào, nếu không về nhà chúng ta thì anh đợi đấy."
"Hiểu hiểu!"
Một khi hai vợ chồng mà bắt đầu nói, thì tự động bỏ qua những người xung
quanh.
Hứa Văn Mạnh đã nói một tràng dài, nhưng Ngôn Dương còn không thèm nhìn mình đến một cái, khiến cho ông ta có hơi nén giận.
Đây là nhà ông ta, ông ta còn chưa mời bọn họ ngồi, bọn họ đã tự nhiên ngồi rồi, bọn họ có ý gì chứ?
"Ông Ngôn, có phải ông đã đáng đáng quá rồi không?"
"Qúa đáng ư? Tôi còn quá đáng hơn nữa cơ, ông muốn xem không?" Ngôn Dương đứng thẳng người, nụ cười chân chó ban nãy dần thu lại, khuôn mặt mang theo sương lạnh, lạnh lùng âm trầm nghiêm túc.
Hứa Minh Tâm ngẩn người nhìn Ngôn Dương, cô không ngờ ông ta lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Ngôn Dương sao?
Không ngờ bố nuôi còn có một mặt ngầu như này!
Câu này của Ngôn Dương cường thể chết đi được, làm cho Hứa Văn Mạnh á khẩu không nói được câu nào. "Hứa Văn Mạnh, đúng là đây là chuyện nhà đóng cửa bảo nhau của các ông, nhưng Hứa Minh Tâm là con gái nuôi của tôi, con bị bị uất ức, bố ruột không lo, thì bố nuôi tôi đây đứng ra nói chuyện. Hai hôm nay, con gái tôi chịu ấm ức ở đây, suýt thì nguy hiểm đến tính mạng, ông phải cho tôi một cái công đạo!"