"Ừm, năm mới vui vẻ!
"Lì xì lì xì! Lì xì năm mới!"
Cô kích động nói.
Cố Gia Huy giàu như này, lì xì nhất định là rất dày, tối thiểu cũng phải mấy trăm tệ đấy!
"Xuống đi, phát cùng hết, tôi cũng chuẩn bị cho bọn họ rồi."
"Được."
Hứa Minh Tâm mong chờ lắm lắm.
"Mọi người lại đây, ông chủ lớn phát lì xì nè!"
Hứa Minh Tâm xuống lầu hét to.
Bọn họ lập tức dồn lên, Cổ Gia Huy... phát lì xì.
Hứa Minh Tầm nhìn cái độ dày đó thì hoài nghi một trận, rốt cuộc Cô Gia Huy đã bỏ bao nhiêu tiền, chiếc lì xì đó mới phồng như vậy?
Cô tràn đầy mong chờ, một vòng người được phát xong, cuối cùng mình mới cầm được.
Nhưng mà, tại sao lì xì của cô xẹp hơn rất nhiều?
Người ở phía trước mở ra trước, không ngờ lại là một vạn tiền mặt.
Hứa Minh Tâm suýt thì thổ huyết, thật... thật khí phách!
"Xin lỗi, lì xì nhỏ quá, nhét những cái này vào rất miễng cưỡng. Năm nay tiền lương tăng gấp đôi, bảo chú An nhớ kỹ."
"Cảm ơn ông chủ."
Bọn họ vô cùng cảm kích nói.
Hứa Minh Tâm cũng vội vàng mở lì xì của mình ra, khi nhìn thấy đồ ở bên trong, cô hơi hoài nghi nhân sinh.
Một vạn tiền mặt của cô đâu?
"Tại sao tôi lại trúng thẻ?"
Hứa Minh Tâm nói với vẻ hơi không vui.
"Suốt đời, tôi đã giúp em làm phần ăn suốt đời ở hơn năm mươi cửa hàng ở Kinh Đô, năm mươi cửa hàng này tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng vệ sinh và khẩu vị đều hợp tiêu chuẩn, sau này nếu em đi, em trực tiếp quẹt cái thẻ này, muốn gì cũng được."
"Nhưng mà..."
Nhưng mà cái thẻ này chẳng mê người tí nào, nhìn một vạn tệ tiền mặt vẫn làm cho lòng người xúc động hơn.
Hứa Minh Tầm nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của bọn họ, trong lòng nghẹn ứ không thể cân bằng.
"Tôi có thể muốn tiền mặt không?" Cô đáng thương nói.
"Của tôi chính là tiền của em, em quan tâm cái này làm gì?"
"Tôi biết, nhưng... tôi thích cảm giác cầm tiền trong tay, cái cảm giác đó siêu hạnh phúc, anh không thấy thế sao?"
Cô chính là kẻ hám tiền, thích cảm giác có tiền ở trong tay.
Cố Gia Huy nghe vậy thì bật cười, sau đó anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm: "Em bắt nắm được một ngọn núi vàng rồi, em hãy nắm cho tốt, em phải trồng tôi kỹ vào, tôi là kim chủ to nhất của em đấy."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì phản ứng lại, cô không nhịn được bật cười.
Cố Gia Huy thật là càng ngày càng giải ba hoa rồi.
Tuy ngoài miệng Hứa Minh Tâm bảo là không vui, nhưng cô vẫn cẩn thận đặt chiếc thẻ đó vào trong ví tiền, sau này có thể ăn thoải mái rồi.
Bọn họ ăn bữa sáng xong, sau đó thì cùng với chú An đi đến nhà cũ.
Hứa Minh Tâm đã đặc biệt chuẩn bị đồ, cô tặng cho ông cụ một bộ đồ pha trà mới tinh, với cả trà ngon thượng hạng nữa.
"Bác trai, cái này là Cố Gia Huy chọn cho bác, bác xem xem có thích không".
"Thích, bác thích lắm. Con cũng không cần nói chuyện giúp thằng nhóc đó đâu, nó như thế nào bác còn không biết à? Nó lớn thế này rồi, nhưng chưa có năm nào mang đồ về nhà, nó như đầu gỗ ý. Những thứ này chắc chắn là con mua, có đúng không?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì thè lưỡi xấu hổ, cô tiến sát đến bên tai Cố Gia Huy, rồi nói nhỏ: "Hết cách rồi, hình tượng của anh quá xấu, thậm căn cổ đế, tôi cũng không giúp được anh nữa rồi."
"Không, tôi đưa em về, ông ấy đã vui lắm rồi, có tặng quà hay không cũng không sao cả."
"Thằng nhóc này nói câu này bác vẫn khá thích nghe, nó có thể đưa con về đây là bác đã mừng lắm rồi. Bác biết cháu thích ăn, nên bác đã mua cho cháu rất nhiều đồ ăn vặt, bác để trên bàn hết đấy." Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không nhọn được ôm ông cụ một cái thật to.