Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Thành gật đầu, rồi uống một chén trà.

Lan quý nhân thơm ngát xộc vào mũi, ban đầu sẽ hơi đắng chát, sau đó về ngọt rất rõ ràng, một nụ hoa trong veo vấn vít.

Nhưng mà...

Vì sao lần này anh ta không cảm nhận được ngọt nữa?

...

Buổi trưa ăn cơm xong, Bạch Thư Hân không ở lại nữa, nếu không thì không biết chú thím còn định nói gì nữa.

Cô ấy khăng khăng đòi về, Bạch Hiếu cũng không tiện giữ người, thế là dặn bọn họ đi đường chú ý an toàn.

Đi ra khỏi nhà họ Bạch, trên xe Bạch Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, cô ấy hạ cửa kính xuống, hít thở bầu không khí trong lành ngoài trời.

Ôn Thành thấy thế thì nói: "Có phải cô trách tôi làm cho hiểu lầm tiếp tục không?"

"Tùy đi, cũng có thể ngăn chặn việc họ giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, tôi vẫn có thể sống vui vẻ mấy năm nữa."

Cô ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, phỏng chừng mình tùy tiện tìm một người để đối phó, cho dù cô chịu, Lệ Nghiêm cũng chưa chắc đã đồng ý, đến lúc đó cũng sẽ ầm ĩ không vui.

Mình làm như thế này chính là để anh ấy yên tâm, nhưng nếu càng ầm ĩ càng tệ, thế thì không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.

Cô ấy muốn tìm từ từ, dần dần xóa sạch Lệ Nghiêm ra khỏi lòng mình.

Có lẽ sẽ mất một thời gian rất dài, nhưng cô ấy tin rằng, rồi sẽ có một ngày mình làm được!

"Bạch Thư Hân, cô thích đàn ông như thế nào, tôi có thể lưu ý xem giúp cô."

"Người đàn ông mà tôi thích á?"

Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, thì không kìm được suy nghĩ: "Chắc là có dũng có mưu, không được kém hơn tôi, nhất định phải mạnh hơn tôi, có thể che chở  đằng trước tôi. Phải tốt với tôi, cái này chắc là điều cơ bản nhất, còn phải yêu tôi nữa."

"Đừng nghiêm túc nhạt nhẽo, cũng đừng lần nào cũng giáo huấn tôi, tôi thích người đó lãng mạn một chút, có thể đọc hiểu được tâm tư của tôi."

"Đại khái... là như thế đấy."

Ôn Thành nghe được những lời này thì rơi vào trầm mặc.

Mình không dũng không mưu, cũng yếu hơn cô ấy, xảy ra chuyện cho dù có chắn trước mặt cô ấy, cũng sợ là không thể bảo vệ cô ấy.

Anh ta cũng nghiêm túc không thú vị, chỉ biết nấu cơm quét dọn vệ sinh, giáo dục chưa nói tới, nhưng lại chẳng biết lãng mạn tí nào, càng không hiểu tâm tư của Bạch Thư Hân.

Mình... xem như hoàn toàn trượt sao?

Qủa nhiên, anh ta không nên có tâm tư này, đáp án như thế này cũng nằm trong dự đoán của bản thân mình.

"Yêu cầu của tôi cao à?"

Thấy Ôn Thành không nói gì, cô ấy không nhịn được hỏi.

"Không... không cao..."

Anh ta không dám nhìn vào mắt Bạch Thư Hân, anh ta giả vờ nghiêm túc nhìn đường, trên thực tế dư quang ở khóe mắt đều rơi vào người cô ấy.

Thật ra... biết rõ là mình không xứng, nhưng tại sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy cơ chứ?

Rốt cuộc là mình đang ảo tưởng cái gì, hy vọng xa vời cái gì?

Anh ta không hiểu.

Bạch Thư Hân nghe vậy thì gật đầu, cô ấy tựa lưng vào ghế rồi nhìn cảnh vật vụt qua bên ngoài.

Cô ấy không kìm được cong môi, cười tự giễu.

Người kén chồng làm gì có nhiều tiêu chuẩn như vậy.

Hình tượng người chồng lý tưởng của cô ấy cũng không phải là như Lệ Nghiêm, ví dụ như sự ngăn nắp của anh ta, mình ghét đến tận xương tủy.

Nhưng thích chính là thích, thích thì có thể xem nhẹ mọi khuyết điểm.

Cô ấy nói nhiều như vậy, chẳng qua là một nửa khác của lý tưởng bản thân mà thôi.

Nếu mà dùng ở hiện thực, cô ấy không yêu cầu nhiều như vậy.

Anh ta chỉ cần yêu mình là được.

Hai người không cần vừa gặp đã thích, nhưng phải ở lâu mà không thấy ghét.

Như vậy mới là cách duy nhất để hai người đi đường dài.

Hy vọng, đời này vẫn có thể tìm được người mà mình ở cùng lâu mà không ghét.

...

Sau khi về căn hộ, hai người ai về nhà nấy.

Buổi chiều, Ôn Thành đi đến phòng tập thể hình, anh ta cảm nhận sâu sắc thấy sự nhỏ bé của mình, chắc là phải tăng thêm sức lực mới đúng.

Anh ta cũng sẽ đi học tán đả, taekwondo các kiểu, lần nào cũng đánh đến nỗi mệt nhoài, bôi thuốc mà cô ấy mua lần trước, ngày hôm sau lại nhịn đau đi tiếp.

Thứ ba, cả bộ phận tài vụ tăng ca, bởi vì một bảng biểu sai, hại cả hợp đồng chưa ký được, tất cả mọi người đều phải ở lại nghe phê bình, tính lại từ đầu.

Mười hai giờ, người ở bộ phận khác đã đi gần hết rồi, duy chỉ có bộ phận tài vụ là vẫn tụm năm tụm ba với nhau.

Sau đó, đồng nghiệp đều đã rời đi, Bạch Thư Hân vẫn ở lại.

Trong tay cô ấy vẫn có một số việc chưa làm xong, cả ngày hôm nay đều bận vị bảng biểu sai kia, đã làm chậm trễ công việc của mình.

Có một số bảng báo cáo là ngày mai cần gấp, cô áy phải làm nhanh.

Một giờ cô ấy mới về đến dưới toàn nhà, thì phát hiện rất nhiều người đang đứng dưới tầng.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên tầng cao, cô ấy nhìn thấy tầng mà mình ở, khói dày đặc, hình như là cháy rồi.

Thế Ôn Thành có sao không?

Người khác đều đã chạy ra ngoài hết, còn cô ấy thì lại muốn xông vào trong, không ngờ bảo vệ đã ngăn lại.

"Cô ơi, cô không được đi vào, tòa nhà có người tự thiêu, bây giờ cả cả tầng đều vang lên chuông báo động, cô không được lên, nhân viên công tác đã bắt đầu dập lửa rồi."

"Không phải... bạn tôi vẫn còn ở bên trong!"

Cô ấy ở tầng dưới nhìn quanh một lượt, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Ôn Thành, trong lòng nóng như lửa đốt.

Ngộ nhỡ anh ta xảy ra chuyện thì sao?

"Xin lỗi, tôi không thể để cô đi vào, đây là công việc của tôi."

"Tính mạng của tôi tôi tự chịu trách nhiệm, không cần anh chịu trách nhiệm, cái này là tôi nói, mọi người làm chứng."

Bạch Thư Hân đẩy bảo vệ ra, rồi lập tức xông vào.

Thang máy không đi được, chỉ có thể đi thang bộ.

Cô ấy đi giày cao gót, nhưng lại không thấy mệt tí nào.

Tầng mà bọn họ ở, có một cặp vợ chồng cãi nhau đòi ly hôn, dưới cơn tức giận, người vợ kia đã đổ đầy dầu trong nhà, muốn hai người cùng chết.

Nhưng lúc đổ dầu, đã vãi nhiều ra hành lang, cho nên mới dẫn tới một loạt các hộ gia đình gặp nguy hiểm, nhất là hai nhà bên cạnh.

Mà phòng mà Bạch Thư Hân ở, chính là phòng bên cạnh cặp vợ chồng đó.

Cô ấy xông đến tầng mà mình ở, thảm trải sàn trên hành lang đã bị đốt sạch, đã có nhân viên cứu hỏa đang dập lửa rồi.

Nhưng thế lửa lên, rất mạnh, thậm chí còn dẫn tới nổ khí ga.

Nhân viên cứu hộ đã cố gắng chạy tới đây nhanh nhất có thể, nhưng lúc này, tình hình hỏa hoạn đã đi đến mức độ khủng bố lắm rồi.

Các hộ gia đình khác đều thoát ra từ hai bên, cô ấy mặc kệ sự can ngăn của nhân viên cứu họ, xông vào nhà của Ôn Thành, cửa nhà anh ta đã cháy đến nỗi biến hình rồi.

Mà trong phòng thì không có ai.

"Người trong phòng này đâu?"

Cô ấy vội vàng hỏi nhân viên phòng cháy.

"Đang tham gia cứu người, anh ấy vốn định cứu hàng xóm của mình, thế lửa bên cạnh mạnh như vậy, đồ dễ cháy trong nhà đều đã cháy hết rồi, nhưng anh ấy vẫn xông vào, nhưng sao khi không tìm được thì lại hỗ trợ chúng tôi bắt đầu cứu người."

"Anh ấy đang ở đâu?"

"Đang ở phòng cháy kia!"

Bạch Thư Hân đang định đi, lại bị nhân viên chữa cháy ngăn cản.

Thế lửa bên trong rất mạnh, ngọn lửa cuồn cuộn bay ra, sóng nhiệt bức người.

Nhân viên phòng cháy liên tục dùng bình cứu hỏa phun ra, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Cô ấy biết mình đi vào cũng không giúp được bất kỳ việc gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Ôn Thành vì mình nên mới lên, đột nhiên cô ấy rất muốn khóc.

Sao anh ta ngốc thế, vì bạn bè đến mức này sao?

Không cần mạng nữa!

Cô ấy ở bên ngoài đợi đúng năm phút, nhìn thấy Ôn Thành lao ra ngoài, trong lòng còn ôm một bé gái bảy tám tuổi.

Hai vợ chồng này có một đứa con, vừa chuyển từ quên tới.

Bởi vì là con gái, nhà trai rất ghét bỏ, nhưng vợ thì vì sinh đứa bé này, tử cung đã bị tổn hại, không thể sinh con được nữa.

Cho nên nhà chồng rất ghét bỏ, hy vọng bọn họ ly hôn rồi tái giá.

Người vợ biết được thông tin này, mong muốn đón đứa bé ở quê lên, cứu vãn trái tim của người chồng. Nếu không cứu vãn được, thì muốn cả nhà ba người đều chết hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK