Hứa Minh Tâm nói, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh dừng bước, anh nói: "Tôi làm em khó xử đến thế à?"
"Cũng không phải... tôi biết anh không chê tôi, nhưng tôi chế bản thân tôi..."
Hứa Minh Tâm buồn bã nói, cô phiền muộn mình ngốc thế, phiền muộn mình không có lễ nghi quý tộc, sau này rất nhiều thứ phải cố học.
Nếu mà biết sớm hơn, cô là người ông trời an bài làm vợ của Cố Gia Huy, cô nhất định sẽ siêng năng khổ luyện từ khi chào đời, biến mình trở nên giỏi nhất, sau đó xuất hiện trước mặt anh.
"Em đã nghe chuyện cô gái ốc chưa?"
"Anh muốn kể chuyện cho tôi nghe à? Đừng, câu chuyện mà anh kể chẳng lãng mạn, truyền kỳ tí nào!"
"Em không nghe cũng không được, lần này cái tôi nói là chuyện công tử ốc."
"Hả? Anh còn xuyên tạc lịch sử nữa hả? Anh kể đi."
"Có một thiếu nữ, nhặt được một con ốc..."
"Hả? Câu chuyện bắt đầu như thế hả?"
"Hứa Minh Tâm, em mà còn ngắt lời tôi nữa, thì tôi sẽ ăn sạch que kem của
em!"
Có Gia Huy nổi bão rồi. Hứa Minh Tâm thè lưỡi, ngoan ngoãn không quấy nữa: "Được được được, anh kể đi, nhặt được một con ốc xong thì sao..."
"Ốc kia không hề đẹp, thậm chí còn có tướng mạo dọa người, tất cả mọi người đều né xa. Nhưng thiếu nữ kia không chê, cô mang con ốc về nhà, có người nói xấu con ốc này, thiếu nữ sẽ đứng ra xả giận cho ốc."
"Khi Ốc gặp phải rắc rối, cô ấy cũng không ghét bỏ, mà là không xa không rời." "Không có ai thích ốc, nhưng thiếu nữ lại rất tốt với anh ta, thậm chí còn ngốc nghếch nghi ngờ sau này ốc không cứng được, sẽ không có con. Nhưng dù là vậy, cô ấy vẫn không thay đổi bất kỳ quan điểm nào dành cho anh ta, cô ấy vẫn tốt với anh ta. Cô ấy sẽ âm thầm tiết kiệm tiền nuôi gia đình cho ốc, không nhẫn tâm gây ra bất kỳ rắc rối nào cho anh ta,
lúc nào cô ấy cũng muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, sợ làm liên lụy đến
Ốc."
"Cuối cùng một hôm, ốc biến thành công tử văn nhã, trở về định lấy thân báo đáp, báo đáp ân tình của thiếu nữ.
Hứa Minh Tâm nghe câu chuyện dài này, trong lòng nóng lên.
Đây là đang nói về hai người bọn họ hả?
Cô cũng không ngờ, Cố Gia Huy lại nhớ rõ đến vậy, làm cho người ta không kìm được cay cay sống mũi.
"Thế bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Công tử ốc đang công thiếu nữ đó về nhà."
"Câu chuyện kể xong rồi, anh muốn nói cho tôi biết cái gì? Nói cho tôi biết công tử ốc lấy thân báo đáp sao?"
"Không chỉ có thế, thật ra ban đầu em thích tôi, không phải vì dung mạo, gia thế, tôi thích em cũng không liên quan đến những tin bên ngoài kia. Nếu em thật sự thấy mệt quá, thì đừng liều mạng như thế nữa, liều mạng là chuyện đàn ông phải làm. Nhìn em thế này, tôi sẽ đau lòng."
"Tôi cưới em, nếu ai dám nói một chữ không, tôi sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Cố Gia Huy thản nhiên nói, tuy giọng điệu lạnh lùng, nhưng không ai nghi ngờ sức nặng trong câu nói này.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, cô tiến sát lại thơm một cái lên má anh. "Tôi cũng không phải hoàn toàn bởi vì mấy lời rảnh rỗi của người khác, mà là tôi thật sự rất muốn đứng ở cùng độ cao với anh, không phải đơn thuần được anh bảo vệ, tôi cũng muốn để anh nhìn thấy một Hứa Minh Tâm ưu tú hơn. Nói cho cùng, chính là bởi vì anh đã trở nên đẹp trai, trở nên giàu có, khiến tôi áp lực gấp đôi. Tôi cũng phải trở nên tốt hơn, để cho
anh có chút áp lực, không thì không công bằng."
Cô thè lưỡi, có chút mất hứng nói.
"Từ khoảnh khắc tôi nhận định em, tôi vẫn rất áp lực."
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ.
Cô nhóc này còn không biết ưu điểm của mình sao?