"Làm gì, tôi thử cảm giác tay mà, rất được nha..." Cô lại vỗ tiếp hai cá : Cố Gia Huy, sao anh làm được như này vậy, đàn hồi rất tốt nha?"
Hứa Minh Tâm... tốt nhất là em mau giữ chặt tay, nếu không sau này em sẽ hối hận đó.
"Tôi còn sợ anh anh hay sao? Ngoan ngoãn, tôi đỡ anh đi toilet. Lần sau tôi vẫn muốn vỗ nữa.”
"Em..."
Cố Gia Huy đỡ trán, gân xanh ở đường thái dương bỗng giật giật, đau ghê gớm.
Cô nhóc này... đúng là càng ngày càng làm càn, vậy mà... dám vỗ mông anh!
Lần đi vệ sinh này là rất khó, xong một hồi cô đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn chung đã thuần thục hơn không ít rồi, lần sau nếu mà làm thì chắc là sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ngồi xuống rồi thở mạnh, cô nói: "Xem ra tôi phải rèn luyện rồi, để cho cánh tay có lực hơn, thì có thể hoàn toàn đỡ và di chuyển anh rồi."
Cố Gia Huy buồn bực không lên tiếng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Cô lệch đầu nói: "Giận rồi à?"
"Ừm, đang nghĩ xem trừng phạt em như thế nào."
"Bây giờ anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, tôi choàng anh!"
"Vậy sao?"
Anh khẽ híp mắt, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, thật sự rất muốn đặt cô dưới thân, dạy dỗ một trận.
Rõ ràng cô chính là hầu tử xưng đại vương, thế mà dám động đến anh!
"Mau uống sữa bò đi, chúng ta đi ngủ thôi."
Cố Gia Huy nghe lời uống hết sữa bò, sau đó được cô dìu lên giường.
Hứa Minh Tâm rất nhu thuận chui vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, ôm chặt lấy hông anh, lúc này mới cảm thấy có một chút cảm giác an toàn.
Lòng anh lập tức mềm nhũn, mặc dù cô thể hiện giống như người không có việc gì, nhưng cô còn áp lực tâm lý lớn hơn mình.
Cô tự trách áy náy, muốn chăm sóc anh ta thật tốt.
Cô nhóc ngốc, cần gì phải sống mệt như thế, những chuyện này phải do đàn ông suy nghĩ.
Anh vuốt xe đầu cô, trong màn đêm, im lặng không tiếng động, hai người đều chưa ngủ, nhưng cả hai lại đều không nói chuyện.
Chưa có tắt đèn, thời gian trôi qua chậm chãi.
Cuối cùng Hứa Minh Tâm phá vỡ sự yên tĩnh, cô nói: ""Anh đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Đường nét rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, rất đẹp trai.
Cô cũng được tính là người từng gặp kha khá soái ca, Viên Hạo, Ôn Thành, Lệ Nghiêm... những người này đều rất đẹp trai, nhưng Cố Gia Huy là người đẹp trai kiểu khác.
Vẻ đẹp trai của anh là vẻ đẹp có sự góc cạnh, không tầm thường, sắc bén không thể đỡ.
Giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, phong mang khó thu.
Cũng không phải là cố ý để lộ ra, hình như là bẩm sinh.
Khiến cho người ta không kìm được bị chinh phục từ tận đáy lòng.
"Đang nhớ em."
"Chẳng phải tôi đang ở trong lòng anh đó sao?"
"Không đủ, tôi vẫn nhớ em."
"Nhớ tôi cái gì?"
"Nhớ sự tốt đẹp của em, nhớ em có khuôn mặt xinh xắn, nhớ em nói chuyện ngọt ngào, nhớ em... từng giờ từng phút, ở trong lòng tôi, ôm chặt tôi, tôi cũng rất hạnh phúc, giống như là tôi ôm được cả thế giới, lại giống như.... cả thế giới đã ôm được tôi, cho tôi cuộc sống mới."
Ngữ điệu của anh rất từ tốn, không vội không chậm, chậm rãi chảy xuôi, giống như làn điệu vi ô lông du dương, kích thích tiếng lòng.
Cô lắng nghe, sống mũi cay cay, cảm động đến nỗi rối tinh rối mù.
"Thế có phải anh còn muốn đổi tên, gọi là cả thế giới không?"
"Cái đó thì không cần, cái tên này không hay, Hứa Minh Tâm là tên rất hay. Gia Huy.... vốn là tử địa, có lẽ khi bố tôi đặt cho tôi cái tên này, thì đã dự báo được tương lai của tôi sẽ ở tình cảnh gì. Nhưng cố tình cơn gió ấm là em đã thổi vào đây, hồi xuân đất đai, vạn vật sống lại."
"Thế nói như vậy... chúng ta chính là trời sinh một cặp hả?" "Há chỉ có thế, đời đời kiếp kiếp đều phải sánh đôi. Trước đây tôi không tin thần Phật, không tin luân hồi, không tin nhân quả. Nhưng từ sau khi ở bên em, tôi tình nguyện tin tất cả những cái này. Tôi mong luân hồi đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều ở bên nhau. Kiếp sau, tôi phải đi tìm em sớm hơn một chút, cho dù tôi vẫn cách em hơn
mười tuổi, thì tôi cũng phải túm từ lúc em bé, từ nhỏ liền hướng em theo cách là cô dâu của tôi, để em có trốn cũng không trốn được.
"Sao anh tâm cơ thế? Anh còn muốn nhà có con gái mới lớn à?"
"Ừ, nếu tôi sớm biết em ở nhà họ Hứa, thì chắc là từ lúc em sinh ra, tôi phải gắn nhãn của tôi lên em rồi."
Anh bá đạo nói.
"Anh chắc chắn kiếp sau tôi sẽ không trở thành đàn ông à? Tôi còn muốn cưng chiều anh mà..."
"Không cần."
"Vì sao? Hoán đổi thân phận một chút, cho nhau tự trải nghiệm thôi mà..."
"Không được."
Anh nói với giọng quyết đoán.
"Giả dụ một chút cũng không được à?"
Cô bĩu môi: "Tại sao?"
"Không muốn ai xxyy."
Anh rầu rĩ nói.
Đời này là đàn ông, kiểu tư duy của anh toàn là kiểu đại nam nhân, anh không cần biến thành phụ nữ, bị Hứa Minh Tâm đè dưới người đâu.
"Ách..."
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không nghĩ đến tầng này, cô không khỏi nghẹn lời.
Cái quỷ gì vậy!
Cô trợn mắt há hốc mồm, một lúc cũng chưa hồi thần.
"Cố Gia Huy... anh không thể nghỉ tốt một chút à?"
"Tôi vừa nghĩ đến cái này, liền trăm phần trăm không tình nguyện!"
Anh mất tự nhiên nói.
"Thế thì tôi còn không muốn đây! Tôi có oán trách không?"
"Nhưng kiếp này em không được lựa chọn, em là phụ nữ, tôi là đàn ông, tất cả đều đã định trước rồi!"
"Anh..." Hứa Minh Tâm chán nản, quả thật không có cách thay đổi nữa, mình cũng không thể nghiêm túc đi thay đổi giới tính, làm một đôi bạn với Cố Gia Huy mà nhỉ?
Cô nhăn mũi, tràn đầy bất đắc dĩ, bại trận.
"Lòng dạ hẹp hòi, mau ngủ đi!"
"Ừm, ngủ thôi, tôi ôm em."
...
Hôm sau, Hứa Minh Tâm chuẩn bị đi chợ mua thịt xương đầu tươi về hầm canh cho anh, tiện thể mua ít cá tươi, trái cây rau dưa tươi, về nấu đồ ăn ngon cho anh.
Nhưng Cố Gia Huy không yên tâm để cô đi một mình, cứ đòi đi cùng cô.
Cô cũng sợ anh ở nhà một mình chán, nên đã đưa anh đi cùng.
Không lái xe, đi bộ, đến chợ gần đây nhất cần hai mươi phút đồng hồ.
Cô liền đẩy xe lăn cho anh cả quãng đường, dù sao thì cũng đã vào thu rồi, tiết trời cũng nóng lắm, ra ngoài đường không bôi kem chống nắng cũng không sao.
Hai người vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chợ.
"Anh có đặc biệt muốn ăn món gì không?"
"Không, em làm món gì tôi cũng thích hết."
"Cắt, trả lời có lệ."
"Tôi nói thật mà, tôi chưa bao giờ trả lời em cho có lệ."
"Sau này đừng để chú An mua những rau hữu cơ kia nữa, dạ dày người đâu có bắt bẻ như thế, rau ở đây tôi thấy rất tươi, anh xem trên xương có tơ máu, có thể nhìn ra."
Cô biết nấu cơm, cũng rất có nghiên cứu về nguyên liệu nấu ăn, cô có thể dễ dàng nhìn ra thực phẩm nào tươi, thực phẩm này không tươi.
Nếu tiết kiệm tiền chú An mua thứ ăn lại thì tiền trong thẻ ngân hàng của cô lại nhiều lên kha khá rồi.
"Được, về nhà tôi sẽ nói với chú ấy."
Hứa Minh Tâm mua thực phẩm rất nhanh, mỗi lần lấy thực phẩm thì đều sẽ khách khí nói một câu cảm ơn.
Dáng vẻ cô nhu thuận dễ thương làm cho người ta rất thích, chú bán thịt thấy cô đáng yêu, còn cho cô thêm một cục xương, để cô về hầm canh.
Cố Gia Huy nhìn cô dâu nhà mình được người quý, khỏi nói trong lòng anh vui cỡ nào, anh có một cảm giác thành tựu nồng đậm.
Hứa Minh Tâm đang trả tiền, không ngờ đằng sau truyền tới tiếng động cơ xe máy.
Một ông chú lái xe, đằng sau còn chở giỏ thức ăn màu trắng, bên trong tất cả đều là trứng gà.
Cố Gia Huy ngồi trên xe lăn, chắc chắn sẽ chiếm nhiều diện tích hơn người bình thường.
Vả lại bây giờ chín giờ sáng, người ở chợ đông lắm.
Cho dù chiếc xe máy đã thả chậm tốc độ, cũng kẹt ở đây, thân xe xiêu vẹo, trứng gà trong khuông đều rơi hết ra. Hứa Minh Tâm trông thấy chiếc xe đó sắp đè về phía Cố Gia Huy, cô giật mình, vội vàng kéo chiếc xe lăn đến bên cạnh.