"Nếu mà là có điều cố kỵ thì đó là tốt nhất, vậy chứng tỏ Cố Cố vẫn có lợi thế, trong lúc nhất thời anh ta sẽ không làm hại con bé. Nếu anh ta giết cả Cố Cổ, vậy thì tại sao còn giữ lại hai tôm tép như chúng ta, chi bằng giải quyết cùng nhau luôn. Tiếp tục chờ đi, xem xem rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì."
Bạch Thư Hân bình tĩnh nói xong, không ngờ Ôn Thành lại mở miệng nói một tiếng...
"Cảm ơn"
"Cái gì?"
Bạch Thư Hân hơi ngạc nhiên, cô ấy không rõ tại sao anh ta nói câu này.
"Cảm ơn cô... đã nói những lời này, để tôi yên tâm."
Anh ta cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô ấy.
"Mong là Cố Cổ không sao, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình, là tôi chưa chăm sóc tốt cho Cố Cổ, còn... làm liên lụy đến cô nữa."
"Lúc này đừng nói những câu vô dụng này nữa, tôi cũng đâu có trách anh... chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, yên lặng quan sát đi thì hơn."
Ôn Thành trầm mặc, không có nói chuyện, nhưng mà anh ta yên lặng gật đầu.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, giống như một cái hộp đen, bên trong chỉ có ngọn đèn mờ.
"Chân anh không sao chứ? Tuy đạn keo này lợi hại, nhưng sẽ không gây tổn thương da thịt, chỉ đau bứt rứt thôi."
"Tôi trụ được, cô thì sao?"
"Tôi cũng trụ được."
Chủ đề kết thúc, trong lòng lại rơi vào yên lặng một lần nữa.
Bạch Thư Hân dựa lên vách tường, cô ấy trừng hai mắt nói: "Ôn Thành, anh sợ chết không?"
"Sợ... trên đời này, không ai có thể không sợ chết đâu nhỉ?"
"Tôi đoán là cũng có, nếu không sợ cái chết, thì cuộc đời đó sẽ trở nên vô vị. Mong rằng chúng ta có thể tránh được kiếp này, tôi không muốn chết ở đây, tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm đây này. Tôi còn chưa... tham gia hôn lễ của người đó..."
"Người đó?" "Ừm, người tôi thích." Bạch Thư Hân cười khổ một tiếng, cô ấy nhẹ nhàng nói ra, trong giọng nói mang theo chua xót vô tận.
"Tại sao... anh ta lại từ chối cô?"
"Bởi vì... anh ấy đã có người mình thích, anh ấy rất mơ hồ với chuyện tình cảm, định nghĩa không rõ ràng. Tôi tưởng là mình có cơ hội chen chân vào, nhưng không ngờ... Bởi vì sự tồn tại của tôi, vốn dĩ bọn họ sẽ từ người yêu thành người thân, nhưng bây giờ lại vì tôi mà mỗi người một ngả."
"Tôi vẫn còn nhớ về tiêu sái của cô gái đó trước khi cô ấy đi, không một tiếng động, nói đi là đi, nói từ bỏ là từ bỏ. Còn tôi, giống như đã kết một lồng giam cho chính mình, giam ở bên trong không đi ra nổi."
"Thế đối tượng xem mắt kia... của cô."
"Để cho anh ấy yên tâm, để anh ấy nghĩ rằng tôi thật sự đã từ bỏ. Tôi muốn làm cho anh ấy yên tâm, và cũng muốn làm mình hoàn toàn hết hy vọng."
"Thật ra... cô không cần hi sinh bản thân đầu, người đó... cô không thích đúng không?"
"Đúng là như vậy, nhưng... tôi có thể chấp nhận, cho dù là sống cả đời."
"Cô... sao cô có thể cẩu thả như vậy cơ chứ? Hay là... hay là thế này đi, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, tối giả làm bạn trai cô, để cô vẫn có thể làm cho người đó yên tâm, cũng... cũng có thể không cần hy sinh, hy sinh bản thân. Được... được không?"
Bạch Thư Hân cảm nhận được ánh mắt chân thành của anh ta, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, rồi không nhịn được bật cười.
"Cô... cô cười gì?"
Anh ta hơi khó hiểu. "Cái tật nói lắp này của anh, chắc không ai chịu được đâu nhỉ. Tôi sợ chú thím hiểu lầm chúng ta ở bên nhau thật, sẽ khuyên chúng ta chia tay. Dáng vẻ này của anh.. không làm được bạn trai của Bạch Thư Hân tôi đâu. Nói thật, anh nói lắp, nói chuyện trước mặt chú tôi, tôi sợ chú tôi sẽ tát anh một cái dính lên tường, muốn cậy cũng không cậy ra được."
"Khoa trương... thể á? Tôi... tôi thật sự có nghiêm trọng như thế à?"
"Ừ, luyện tập cho tốt đi, anh nhìn tôi thì căng thẳng lắm hả? Tôi thấy anh nói chuyện với Minh Tâm lưu loát lắm mà, đúng không?"
"Tôi... tôi cũng không biết."
Anh ta bất đắc dĩ gãi đầu, anh ta cũng cảm thấy rất kỳ diệu.
Có thể là ở trước mặt Bạch Thư Hân, quẫn bách quá nhiều lần, cho nên mới như thế này.
"Ôn Thành... tôi mệt rồi, tôi muốn dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc, được không?"
Cô ấy nhẹ nhàng nói.
"Được."
Anh ta gật đầu dứt khoát, anh ta là một người đàn ông, sao có thể từ chối cái yêu cầu nho nhỏ này của con gái cơ chứ.
Anh ta cảm nhận được đầu của cô ấy đã dựa sang, mái tóc xõa ở cổ, hơi ngứa.
Trong lòng anh ta run lên, cả người cứng ngắc, động đậy cũng không dám động đậy, tay chân luống cuống.
"Cô... cô chắc chắn Cổ Cố không sao, thật chứ?"
"Ừm, chắc tám mươi phần trăm trở lên, tốt xấu gì tôi cũng được xem là một nửa cảnh sát, khả năng quan sát vẫn còn, anh tin tôi là được."
Bạch Thư Hân híp mắt, thật ra cô ấy cũng không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Ôn Thành.