"Tha ư?" Cố Gia Huy nhặt cái roi ở trên đất lên, sau đó vụt mạnh lên người ông ta, đánh cho ông chủ Vương kêu oai oái.
"Đấu M à? Thành toàn ông. Ông nói tôi báo sai bốn trăm vạn, vậy thì tôi sẽ vụt ông đủ bốn trăm vạn thật. Dạo này tôi đang nhàn rỗi, nhiều thời gian, từ từ sẽ đến!"
Sau đó, Cố Gia Huy vụt xuống không hề khách khí. Tiếng kêu trong phòng thảm như tiếng giết heo, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
"Đưa! Tôi đưa!"
Cuối cùng, ông chủ Vương thật sự là không thể chịu nổi nữa, ông ta đành phải đầu hàng.
Cổ Gia Huy nghe thấy vậy, vẻ mặt nhạt nhẽo, anh vứt cái roi vào tay Khương Tuấn.
"Nếu ông chủ Vương đã biết điều như vậy, thì cậu hãy tiếp đãi ông ta cho tốt nhé. Khương Tuấn, chắc cậu chưa bao giờ chơi trò này nhỉ, cậu cứ từ từ chơi, phải chơi cho thỏa thích."
"Tôi... không phải tôi đã đồng ý đưa tiền rồi sao, tại sao... tạo sao còn muốn đánh tối nữa?"
"Ông đây thích đấy."
Cố Gia Huy ném ra bốn chữ, sau đó liền quay người rời đi.
Sau cùng ông chủ Vương không chịu được nữa, ngất xỉu.
Ở cửa, Cố Yên thấy Cố Gia Huy đi ra, cô ấy vội vàng đỡ Hứa Minh Tâm đang lơ mơ tiến lên.
"Anh... anh ba..."
Cô ấy nói lắp ba lắp bắp.
Ánh mắt tịch mịch đáng sợ của Cố Gia Huy như thể muốn ăn sống nuốt tươi cô ấy vậy.
Cô ấy không dám ngẩng đầu lên, da đầu run lên.
Cố Gia Huy đưa tay ra kéo cô gái nhỏ vào trong lòng.
"Anh cử người đưa em về"
"Không sao, em chưa uống nhiều, em tự lái xe về được. Thế...em dao Minh Tâm cho anh
nha..."
Cố Yên ước gì có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, chạy đi càng nhanh càng tốt.
Hứa Minh Tâm vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, cô đã uống rượu, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ đánh gãy chân của cô.
"Này... cô bảo cô sẽ gánh cho tôi, sao cô lại thất hứa hả? Cô... cô không giữ chữ tín."
"Gánh cho em?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, bàn tay to nằm cái cổ của Hứa Minh Tâm, giống như đang xách một con mèo con vậy.
Hứa Minh Tâm rụt đầu, không dám động đậy.
Cố Gia Huy trực tiếp ném người lên xe, không nói câu nào đi thẳng về biệt thự.
Về đến phòng ngủ, Cố Gia Huy mới phun ra ba chữ.
"Hứa Minh Tâm!"
Lời phía sau còn chưa kịp nói cơ, thế mà Hứa Minh Tâm đã bụp một tiếng, quỳ xuống rồi.
Cái mông ngồi trên gót chân, hai tay nắm lấy cái tai, nói với vẻ đáng thương: "Tôi... tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi mà."
Cố Gia Huy nhìn dáng người lắc tới lắc lui của cô, anh cũng không biết là nên tức hay nên cười.
ALF
Hai má cô đỏ bừng, giống như quả anh đào chín, chờ người tới hái.
Đôi mắt bởi vì uống rượu mà trông mê mang sạch sẽ, long lanh giống như hổ phách.
Hứa Minh Tâm còn nấc một cái, rồi rụt cổ.
"Sai ở đâu?"
Hứa Minh Tâm cảm thấy khổ tâm, câu này Cô đã xem vô số lần trên ti vi rồi.
Lần nào cũng đều là nữ chính chất vấn nam chính, nhưng mỗi lần đến chỗ cô, thì đều là Cố Gia Huy lạnh lùng hỏi cô đã sai chỗ nào.
"Tôi không nên uống rượu."
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa à?"
Cô có làm sai chỗ nào nữa đâu, lẽ nào là cái ông chú xấu xí đó, cô muốn kiếm chút khoản thu nhập thêm là đúng mà. Vả lại ông chú đó rất ngốc, tiền của ông ta rất dễ kiếm đó.
Hứa Minh Tâm vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Cuối cùng, cô nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt đáng thương và rất là vô tội.
Cố Gia Huy sắp bị cô làm tức chết rồi, cô có biết vừa nãy mình đã ở trong hoàn cảnh nào không hả.
Nếu anh mà đến chậm chút nữa, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nhóc này, thật là không làm anh bớt lo một ngày nào cả.
Anh trực tiếp đỡ cô dậy, sau đó dẫn cô đến phòng vệ sinh, bắt đầu mở nước cho cô tắm.