"Không dám!"
Bọn họ kinh hồn táng đảm nói.
"Sau này cô ấy tới tìm tôi, thì dẫn cô ấy lên trên luôn."
"Vâng, anh Cố"
Cố Gia Huy ở trong tòa nhà lớn này, anh có quyền uy tuyệt đối.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đi lên gọi chị Thanh Vân đi, tôi hơi đói rồi."
"Vậy em đợi tôi, tôi xuống nhanh thôi."
Chẳng mấy chốc, Ôn Thanh Vân đã xuống tới nơi, cô ta dẫm lên đôi giày cao gót màu đen, trên người thì mặc bộ com le.
Tóc búi cao, trông có vẻ giỏi giang lại vừa khí chất xuất sắc.
Cô ta cười một tiếng, trông cô ta đặc biệt dịu dàng.
Là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và phóng khoáng, nhưng đồng thời cũng là một nữ cường nhân thủ đoạn và kiên cường.
Hai kiểu khí chất cực đoan dung hợp lên người cô ta, vậy mà chẳng bất hòa chút nào.
Ôn Thanh Vân tiến lên rồi đưa tay ra, sau đó cô ta mỉm cười nói: "Chị thường nghe Cảnh Nam nhắc đến em, cuối cùng bây giờ đã gặp được người thật rồi. Rất khó tưởng tượng, em lại ăn cậu ta gắt gao như vậy."
Hứa Minh Tâm hơi xấu hổ, cô nói: "Em chào chị Thanh Vân, không phải như chị nói đâu, rõ ràng là em bị cậu ba Cố ăn gắt gao ý. Anh ấy nói, em đều không dám không nghe."
Hứa Minh Tâm không kìm được phàn nàn.
Nhóm ba người bọn họ đi tới một nhà hàng cơm Trung Quốc, Ôn Thanh Vân thấy Cố Gia Huy liên tục gắp đồ ăn cho Hứa Minh Tâm.
Ánh mắt dịu dàng, cực kỳ tỉ mỉ.
Ôn Thanh Vân ở đối diện nhìn thấy, cô ta không kìm được nở nụ cười.
Trong lúc Cố Gia Huy đi vệ sinh, Ôn Thanh Vân mới nói: "Chưa bao giờ chị thấy cậu ấy chăm sóc một người mà dịu dàng như vậy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai mà ngờ được Cậu ba Cố lật mặt nhanh như cắt phúc hắc, nay lại biến thành thế nó chiều vợ như này rồi."
"Chị Thanh Vân, chị nói như vậy em hơi ngượng"
"Không có gì mà phải ngượng, như thế rất tốt. Sau khi cậu ấy ở bên em, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, không còn áp lực trầm trọng như trước kia, đây là chuyện tốt. Em có biết quá khứ của Gia Huy không? Những chuyện đã xảy ra ở nước Y trước kia ý?"
Ôn Thanh Vân tò mò hỏi.
Hứa Minh Tâm lắc đầu, cô không hề biết về quá khứ của Cố Gia Huy, cô chỉ biết từ nhỏ anh đã bị Cổ Trác Đông xa lánh, rồi đưa đến đây, bốn năm trước anh về nước thì gặp nạn du thuyền bị nổ.
Quá khứ... Có thể bóc trần bằng một câu nói.
"Toàn là những ký ức không tốt, không nói cũng đúng. Chắc đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, em tới bất ngờ, chị cũng chưa chuẩn bị quà gì cho em, thật ngại quá."
"Không cần quà đâu ạ! Cậu ba Cố có tiền, em chẳng thiếu gì cả."
"Cái này không giống đầu, trừ phi em không nhận người chị dâu thứ hai này" "Không phải... nếu chị Thanh Vân nhất quyết muốn tặng thì chị tặng cái rẻ thôi, nếu không cầm đồ đắt tiền, em lại không nỡ dùng, không nỡ ăn, còn phải tốn tiền mua két sắt để cất đi nữa, thật sự là mệt quá. Chị có thể tặng em đồ giá rẻ, cái loại con gái hay dùng là được rồi, em không bắt bẻ đâu!"
Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cô thật sự sợ người giàu tặng quà, tuyệt đối đừng tặng đồ đắt nhá.
Mặc không nỡ mặc, ăn không nỡ ăn, nhìn thì thịt đau, dùng thì thịt càng đau hơn.
Loại cảm giác này thật sự là quá gay go.
Ôn Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, thì không kìm được mỉm cười.
Cô bé này thật thú vị.
"Vậy được rồi, chị sẽ suy nghĩ cẩn thận, thật sự là chị chưa bao giờ tặng đồ con gái giá rẻ cả."
Chẳng mấy chốc, Cố Gia Huy đã đi vệ sinh về, thấy bọn họ nói chuyện khá vui vẻ, tâm trạng anh cũng rất tốt.
Lúc về, chắc là điều hòa trong xe ấm áp, Hứa Minh Tâm đã tựa vào lòng Cổ Gia Huy rồi ngủ lúc nào không hay rồi.
Ôn Thanh Vân lái xe, cô ta nhìn gương chiếu hậu, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô ta thở ra một ngụm trọc khí, bất đắc dĩ hỏi: "Cậu chưa nói với Hứa Minh Tâm về chuyện ở đây, cũng chưa nhắc tới người đó..."